Hai người bọn họ vội vàng ăn màn thầu, vừa ăn xong lại trông thấy mấy đứa nhỏ đang đứng nhìn mình ở bên cửa sổ.
“?” Hai người bọn họ nhìn đám nhóc bằng ánh mắt nghi hoặc: “các ngươi cũng muốn ăn sao?”
Đám trẻ con lắc đầu, vậy nhưng ánh mắt vẫn như vô tình liếc về chiếc rổ đầy ắp xoài kia, rõ ràng bọn chúng cũng rất tò mò không biết Lý Văn li định làm món ngon gì.
Lý Văn Li cười bảo bọn chúng: “Mỗi người viết một nghìn chữ đại, đợi thêm một chút là ăn được ngay.”
Đám nhóc phấn khởi chạy vào trong nhà chính, lúc này Lý Văn Li đột nhiên đi đến cửa phòng bếp, nói với năm người đang nằm phơi nắng như giả chết ở hành lang lầu hai: “Các ngươi cũng vậy, muốn ăn món ngon thì mang một trang chữ đại tới mà đổi!”
“…” Đám người không thiết tha học hành cũng cạn lời.
Lý Văn Li ban bố “lệnh mới” xong mới trở lại phòng bếp, nhìn đại tiểu thư vui vẻ thoải mái ngồi trên băng ghế nhỏ mà thưởng thức món ngon, bật cười bảo: “Ngươi muốn ăn gì?”
“Ta muốn ăn cái này.” Bạch Quân Quân vừa nói vừa lấy thực đơn từ trong không gian ra, nhanh tay chỉ về phía món đá bào vị xoài.
Lý Văn Li nhìn qua một lát rồi nói: “Được thôi, để ta cho ngươi xem tác dụng của dị năng thứ hai.”
Nói đoạn, Lý Văn Li bắt đầu thể hiện.
Nếu đang ở thời hiện đại, việc làm món đá bào vị xoài cũng tương đối dễ dàng, chỉ cần có xoài, đường trắng và nước đã, bỏ hết vào máy xay là được.
Nhưng ở thời cổ đại muốn cái gì cũng không có này, nên làm thế nào mới phải?
Dị năng thực vật của nàng cũng chỉ có thể tạo ra chất lỏng tương tự như xoài, cùng lắm cũng chỉ làm được nước ép xoài đơn giản thôi, không tạo ra được món đá bào vị xoài.
Lý Văn Li mỉm cười với nàng một cái, lẳng lặng duỗi tay ra, chẳng bao lâu sau đã có một dòng nước xuất hiện từ hư không, xoay một xong giữa không trung rồi tự động ngưng kết thành một khối băng. Lưỡi kiếm gió chém mấy nhát, biến khối băng này thành những viên đá nhỏ hình lập phương.
Sau đó Lý Văn Li tiếp tục ném những quả xoài lên không trung, lưỡi kiếm gió cắt một đường vòng ngọt lịm, nhẹ nhàng lột vỏ của quả xoài.
Lý Văn Li lấy đường ra để phòng hờ, sau đó dùng dị năng bỏ đá viên và xoài gọt vỏ ra trước lưỡi kiếm gió.
Lưỡi kiếm gió này chuyển động như một chiếc máy ép vô hình, “rè rè” vài tiếng, khiến cho xoài đã gọt vỏ và đá bào được hợp thành một thể, Lý Văn Li lại tiếp tục bỏ đường vào.
Cuối cùng, khi mấy thứ này đều được rót vào trong thau, một thau đá bào màu vàng cam đầy ắp, sền sệt như cát biển xuất hiện.
Bạch Quân Quân nhìn món đá bào này, không nhịn được mà nuốt nước miếng, nhưng có vẻ như Lý Văn Li vẫn còn chưa hoàn thành hết các bước.
Hắn từ tốn lột vỏ quả xoài cuối cùng, cắt bỏ hạt rồi bày phía trên cùng của chén đá bào.
Đây không phải hình dạng vốn có của món đá bào vị xoài hay sao!
Lý Văn Li tiếc nuối lắc đầu: “Đáng tiếc không có sữa bò, nếu không bỏ thêm một chút sữa bò nữa, hương vị sẽ càng ngon hơn.”
Lý Văn Li nói xong liền múc một chén cho đại tiểu thư, làm nàng nếm thử.
Bạch Quân Quân hứng khởi nhận lấy đá bào vị xoài, vừa cho thìa đầu tiên vào miệng đã cảm thấy như tất cả những oi bức của ngày hè đều đã tan thành mây khói.
Món đá bào này mát lạnh, thịt xoài đặc sệt có vị ngọt thanh, bỏ thêm đường mía tinh khiết thơm phức. Những thứ này cùng tan chảy trong miệng, khiến cho cả thể xác và tinh thần đều trở nên yên ả.
Bạch Quân Quân kinh ngạc vô cùng, ăn hết miếng này tới miếng khác.
Lý Văn Li xoa đầu nàng: “Đừng ăn vội quá, cứ từ từ thôi.”
Nói xong, hắn cũng tự mục cho mình một chén.
Khi ấy, cho dù là tên đại thất học hay tiểu thất học trong nhà đều ở đang miệt mài viết chữ “đại”, chỉ có hai người bọn họ vui vẻ thưởng thức món ngon trong phòng bếp.
Sỏa Tử là người đầu tiên hoàn thành một trang chữ “đại”, hớn hở cầm giấy viết chạy tới, Lý Văn Li kiểm tra một lượt, nhận ra đây là một người có nền tảng rất tốt, tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng cũng đảm bảo được chất và lượng, hào phóng múc cho hắn một chén.
Sỏa Tử tay bắt mặt mừng trở về chính sảnh.