"Đã phái người đi tìm rồi." Phương trượng trả lời thành thật.
Lúc đó phương trượng và đám tiểu tăng sau lưng ông ấy đều có vẻ mặt áy náy.
Dù sao một thiếu niên thần trí không tốt mất tích ở đây, nói thế nào bọn họ cũng có trách nhiệm.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân không tiếp tục dây dưa, nhanh chóng vào trong miếu xem xét địa hình.
Đây là miếu cổ của huyện Đại, miếu thờ không lớn, nhưng phía sau núi ngược lại là rất rộng.
Tổng cộng là ba cung điện, cửa ngoài là điện Thiên Vương, ở giữa là bảo điện Đại Hùng bảo điện, còn có cuối cùng là một tòa điện sư tổ.
Ba toà cung điện đơn giản không có vàng son lộng lẫy tường ngói lưu ly, nhưng bởi vì nó cổ xưa nên lộ ra có chút tiên khí.
Mấy toà cung điện này thờ phụng những vị Bồ Tát khác nhau, bình thường dân chúng cũng ở đây thắp hương bái Phật cầu nguyện, bên cạnh điện sư tổ có một loạt tăng lều, nơi này để cho các sư phụ ở lại.
Bình thường, người bình thường không thể tùy ý tiến đến tăng lều quấy rầy sư phụ thanh tu.
Nhưng cửa sau của điện sư tổ có một con đường nhỏ, đường nhỏ quanh co khúc khuỷu thông tới phía sau núi.
Sau núi là nơi các hoà thượng đi ra sườn núi lao động, nơi này mỗi ngày tăng nhân đều phải ra sườn núi, một ngày không lao động thì một ngày không được ăn, cho nên sau núi được bọn họ khai khẩn vô cùng tốt.
Có rau xanh, có vườn trà, thậm chí còn có một số bụi hoa tươi hiếm gặp.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đi ra sau núi, chưa từng nghĩ cảnh sắc ở sau núi lại đẹp như thế.
Nếu như Soả Tử đi tới nơi này thoáng cái chạy vui sướng quên về nhà hình như nghe cũng hợp lý.
Nhưng Tiểu Vũ và Tiểu Sơn lắc đầu nói: "Chúng ta đã lạc mất Soả Tử ở bảo điện Đại Hùng, hắn có phải là đến sau núi hay không cũng không rõ lắm."
"Không sao, rồi sẽ tìm được." Bạch Quân Quân xoa đầu hai bé con.
Dù sao thời đại này Soả Tử không đáng tiền, nhà ai có lương thực dư để nuôi một đứa ngốc chứ.
Bởi vì Soả Tử là người của nhóm Bạch Quân Quân, rất nhanh Huyện thái gia đã dẫn theo đội ngũ mới tới.
Đội ngũ mới tính cả bốn người nhà Lão Khâu thúc, tổng cộng là 35 người.
Những nha dịch mới tới này tất cả đều mặc quần áo nha dịch uy phong, bên hông cài một thanh đại đao, nhìn khá có cảm giác an toàn.
Bọn họ mới lên chức mấy ngày, còn đang trong giai đoạn huấn luyện chưa từng nghĩ nhanh như vậy đã nhận được nhiệm vụ đầu tiên trong sự nghiệp, tìm kiếm Soả Tử mất tích.
Cả nhà lão Khâu thúc thì không nói, vốn dĩ đã coi Soả Tử là người một nhà, bây giờ người một nhà mất tích dĩ nhiên là sốt ruột.
Hơn nữa đám thổ phỉ còn lại biết Soả Tử là người của Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, cũng rất dè chừng.
Nhất là Hắc Bát và huynh đệ không may, bọn họ coi như là người Bạch Quân Quân quen mắt, càng phải kéo lên mười hai vạn phần tinh thần để đi tìm.
Ngoại trừ những người này thậm chí rất nhiều dân chúng cũng tự phát tạo tổ đội để tìm kiếm người.
Nhìn xem chỉ thoáng cái đã vượt qua đội ngũ trăm người, Huyện thái gia nước mắt tuôn đầy mặt.
Làm sao trước đó ông ta muốn tổ chức 100 tráng đinh nghĩ cách cứu viện Triệu gia trang thì lại không có ai hưởng ứng chứ? Hiện tại ông ta còn chưa hiệu triệu, những người này đã kết thành đội tới, như này cũng quá khiến cho người ta đau lòng?
Một đám dân chúng lúng túng gãi đầu một cái an ủi Huyện thái gia nhà mình: "Haizz, tìm đứa nhỏ mà, chuyện này chúng ta đủ khả năng, đi diệt thổ phỉ đây chẳng phải là quá khó khăn à, sợ nhất liên lụy đến đội ngũ của ngài đó."
"..." Huyện thái gia buồn rầu không muốn để ý đến đám con dân của ông ta nữa.
Mấy tên tham sống sợ chết này hu hu hu, ông ta tủi thân.
"Huyện thái gia, bây giờ không phải là lúc đau buồn, chúng ta mau chóng đi tìm huynh đệ Soả Tử trở về, không thể để cho đội bảy người buồn lòng."
Lão bách tính sốt ruột vô cùng, hận không thể vứt xuống Huyện thái gia của mình để đi tìm người.
"..." Huyện thái gia.
Cứ như vậy, mọi người ở cổng chùa Linh Khê này bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ đi tìm người.