Huyện Đại nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu một người trốn, muốn tìm được vẫn phải tốn một chút thời gian.
Cho nên Huyện thái gia chia người của hắn thành 7 tổ, mỗi tổ 5 người, chia ra dẫn dắt 30 thôn dân cùng nhau tìm kiếm.
Trong đó, ở sau núi sắp xếp ba tổ, còn lại bốn tổ thì ở bốn hướng Đông Nam Tây Bắc của huyện Đại tìm kiếm từng tấc từng góc một, cố gắng trong thời gian ngắn nhất tìm ra Soả Tử.
Vào lúc bọn họ sắp xếp, sư gia cũng bắt đầu ở bên cạnh vẽ tranh, bằng vào ấn tượng của hắn ta về Soả Tử vẽ lên mấy bức tranh nhỏ, để thuận tiện cho mọi người ở trong thành nghe ngóng.
Chờ làm xong tất cả mọi thứ, mọi người xuất phát theo thứ tự.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li nhìn huyện Đại trên dưới đoàn kết, trong lúc nhất thời hơi xúc động.
Ở thời kỳ loạn lạc này, dân chúng còn có thể giúp đỡ nhau như thế quả thực hiếm có, chuyện này cũng nhờ có quả cầu mập trước mắt này nỗ lực duy trì đi.
Người bị hai người coi là quả cầu mập đang lau mồ hôi ở gáy, nở nụ cười nhìn hai người bọn họ.
"Hồ ly tiểu tử, Tiểu Hùng cô nương các ngươi yên tâm, nhất định sẽ tìm được người cho các ngươi."
Nói ra thì, cuối cùng Huyện thái gia cũng chỉnh sửa lại ngay ngắn khi nhận thức Bạch Quân Quân là tên tiểu tử.
Chuyện này may mà có cả nhà lão Khâu thúc, sau khi bọn họ điểm danh trong nha môn đã từng nói đến cơ duyên quen biết với Bạch Quân Quân, Lý Văn Li.
Bạch Quân Quân bởi vì "Cái chết của quý nữ Bạch Quân Quân" đã gây ra chiến sự, hiện tại không tiện dùng tên thật, cho nên nàng hóa thân thành Tiểu Hùng cô nương.
Cả nhà lão Khâu thúc đều thích ứng với tên mới của bọn họ: Hồ ly, Tiểu Hùng.
Mặc dù ý muốn ban đầu của Bạch Quân Quân gọi nàng là Gấu Trắng.
Nhưng bề ngoài của nàng và Gấu Trắng thật sự là cách biệt quá xa cảm giác không hài hòa, cho nên mọi người cuối cùng vẫn gọi nàng là Tiểu Hùng cô nương.
Bạch Quân Quân hết cách, chỉ có thể yên lặng nhận.
Đương nhiên ở trên đã đi hơi xa rồi, nói về lời bình của cả nhà lão Khâu thúc về Bạch Quân Quân, lúc này Huyện thái gia mới giật mình nhận ra Bạch Quân Quân là một cô nương.
Ông ta trợn trừng mắt, cho tới nay còn tưởng rằng Bạch Quân Quân là tên tiểu tử, chỉ là bởi vì tuổi tác quá nhỏ cho nên phân cao thấp còn có chút nữ tính.
Ai ngờ người ta thật sự là một cô nương!
Chuyện này khiến cho cả đám người trong nha môn đều sợ ngây người, đây là nữ hài tử nghịch thiên gì thế, cũng quá bất hợp lý.
Khâu Tam cười nói: “Đây có là gì, lúc trước chúng ta một đường chạy nạn, còn gặp một đám thổ phỉ gọi là Uy phong đường, lúc ấy Quân... Tiểu Hùng cô nương đã dùng sức một mình bắn chết 30 tên thổ phỉ đấy."
"Không phải 30, là 55, tổng cộng nàng đã bắn chết 55 tên cướp có tiếng."
Khâu Nhị ở bên cạnh uốn nắn đệ đệ.
"..." Huyện thái gia.
"..." Sư gia.
"..." Nha dịch hóng hớt thứ nhất.
Mọi người nghe đến đó cũng biết Bạch Quân Quân tuyệt đối không phải người lương thiện, nàng cũng không như bề ngoài nhìn mềm mỏng xinh đẹp như thế.
Nhưng nghĩ đến cũng phải, nếu không làm sao có thể chỉ dựa vào năng lực của nàng và hồ ly huynh đệ đã triệt phá được đám thổ phỉ ở Triệu gia trang kia.
Về sau, đội bảy người lần nữa trùng phùng, trả quét sạch Hắc Tri Chu à.
Nói tóm lại đây chính là một người có lực sát thương đáng sợ không thua gì một đội quân bảy người.
Bây giờ, không thấy thành viên của bọn họ, nếu không nhanh tìm trở về, ngộ nhỡ bọn họ tức giận tàn sát hàng loạt trong thành thì phải làm sao bây giờ!
"..." Bạch Quân Quân.
"..." Lý Văn Li.
Đối mặt với sự sốt ruột bất an của Huyện thái gia, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân ngược lại là rất bình tĩnh, chỉ nói không có việc gì, sẽ tìm được.
Sau đó đã dự định khởi hành đi tìm người rồi.
Ngồi ở bảo điện Đại Hùng Huyện thái gia có chút co quắp: "Vừa rồi chư vị cũng đã nhìn thấy, chúng ta đã dốc toàn lực của huyện để tìm người huynh đệ Soả Tử, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có tin tức, không bằng các ngươi ở lại đại bản doanh này chờ với ta đi."