Có thể nhận ra, mấy năm nay Sỏa Tử mất tích, Diêm chưởng quỹ đã phải chịu nỗi đau lớn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Hiện giờ đệ đệ đã quay về, trong lòng nàng ta vô cùng phấn khởi.
“Về sau các người định sẽ làm gì?”
“Tất nhiên là nghĩ cách liên hệ với bộ hạ cũ của cha ta, sau đó chứng minh cho mọi người thấy rằng phụ thân của chúng ta không có tội!”
Diêm chưởng quỹ siết chặt bàn tay.
Bạch Quân Quân hiểu được cách nghĩ của của Diêm chưởng quỹ, đổi lại là nàng, gánh mối huyết hải thâm thù như vậy trên lưng, tất nhiên cũng sẽ lựa chọn lấy lại thanh danh cho phụ thân của mình
“Bao lâu nữa Sỏa Tử mới tỉnh lại?”
“Nhanh thì tới tối, chậm thì ba ngày, dù sao huyệt vị của đệ ấy cũng đã bị phong bế suốt ba năm, cũng phải cần một khoảng thời gian để khôi phục.”
Bạch Quân Quân gật đầu, quyết định về nhà trước, bảo mọi người đang dáo dác tìm khắp nơi ngừng lại.
Suy cho cùng, giữa trưa hè thế này mà trèo đèo lội suối tìm người, bị cảm nắng thì không ổn.
Nhìn bọn họ sắp rời đi, Diêm chưởng quỹ lại gọi bọn họ về.
“Khoan đã.”
“?” Hai người cùng quay đầu lại.
“Ở chỗ ta có một tin mật nơi tiền tuyến, chẳng bao lâu nữa đất phương đông này sẽ đổi chủ, nếu muốn chạy trốn thì các ngài hãy mau tranh thủ khoảng thời gian này, kẻo chậm trễ thì vuột mất cơ hội đó!”
“!” Bạch Quân Quân sửng sốt, không ngờ “tin mật” mà nàng ta nói lại là tin này.
“Cửu hoàng tử và Tam hoàng tử không giống nhau, nếu như vùng phía đông bị hắn ta tiếp quản, vậy thì hệ thống canh phòng sẽ không lỏng lẻo như thế này nữa đâu, đến lúc đó cho dù là một người hai một đám người đều sẽ bị quân đội thủ tiêu, các ngài… Cẩn thận đó.”
Diêm chưởng quỹ nói lấp lửng một câu này, sau đó im bặt, không bồi thêm lời nào nữa.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li liếc mắt đối phương, chẳng mấy chốc đã hiểu ra, chỉ e Diêm chưởng quỹ và Cửu hoàng tử đã bí mật kết giao với nhau, hơn nữa nàng ta cũng lo đệ đệ đi theo Lý Văn Li bọn họ sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào, nên mới phải ra mặt bắt đệ đệ về.
Nàng ta nhiều lời với bọn họ như vậy, có lẽ là vì bọn họ đã giúp nàng ta đưa Sỏa Tử rời khỏi lòng bàn tay của Tam hoàng tử.
Sau khi nghĩ thông suốt, hai người yên lặng rời khỏi Diêm phủ vẫn còn ẩn chứa nhiều bí mật này.
“Ngươi nói xem, Cửu hoàng tử có biết thân phận của Diêm chưởng quỹ hay không?”
Lý Văn Li đưa mắt nhìn không trung, khẽ lắc đầu: “Nếu ta là Diêm chưởng quỹ, ta sẽ không nói ra. Dù sao thân phận của Hà Thanh Vương cũng đặc biệt, hậu nhân của ông ta cứ tạm thời là kẻ đã chết thì tốt hơn.”
Ý của hắn là, chắc Diêm chưởng quỹ đã che giấu thân phận của mình, Cửu hoàng tử chưa chắc đã biết.
Nếu như vậy, thiên hạ này sẽ càng thêm náo nhiệt.
Ngoại trừ Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Cửu hoàng tử, Ngũ vương gia, thế lực trong giang hồ bây giờ đã xuất hiện thêm di đảng của Tam vương gia.
Đếm cho kỹ, đã có tới bảy thế lực đối chọi gay gắt.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân lẳng lặng phất tay áo rời đi.
Vừa đi, hai người và nói thầm: “Vũ Văn Tuyển này có thế lực đáng nể, chỉ e chẳng bao lâu nữa sẽ thâu tóm được nơi này.”
“Nhân lúc hắn ta còn chưa đạt được mục đích, chúng ta hãy mau tới Hoàng đô cũ lấy bảo bối gia truyền của đại thúc què chân bọn họ thôi.”
“Ừm.”
Hai người vừa nói vừa rời khỏi Diêm phủ.
Lúc đó, Bạch Táp Táp đã về đến nhà, nước mắt lưng tròng phát mứt dưa hấu cho dân chúng tới báo tin.
Hơn trăm người ra ngoài tìm kiếm, không có một ai mang về được tin tốt nào.
Đám người Bạch Táp Táp càng lúc càng tuyệt vọng.
Nghĩ đến lời đại thúc quà chân nói trước khi đi, Bạch Táp Táp chỉ cảm thấy vô cùng khổ sở, nước mắt nãy giờ vẫn luôn lã chã rơi trên gò má, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Bị nàng ảnh hưởng, Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn mặt ủ mày chau theo, hốc mắt hai người cũng đỏ hoe.
Trông chẳng khác nào ba con thỏ đáng thương.
Mọi người nhìn thấy trưởng tỷ và hồ ly ca ca trở về, hai mắt chợt sáng lên, nhưng trông thấy phía sau bọn họ chẳng còn ai, đáy lòng chợt lạnh đi.
Xem ra, ngay cả trưởng tỷ và hồ ly ca ca cũng không tìm thấy Sỏa Tử.
Vậy tức là Sỏa Tử này biến mất thật rồi.