Không chỉ có đám người Bạch Táp Táp, lúc này trong viện còn có người của phủ tri huyện, bọn họ cũng đi cùng đám người Bạch Táp Táp.
Nơi ở của huyện lão thái gia chính là điểm nhận tin tức.
Cho nên mọi bất kỳ ai có tin gì cũng đều tới đây báo cáo.
Nhưng như vậy cũng tiện cho Bạch Quân Quân, nàng lập tức nói với mọi người: “Không cần tìm nữa, đã tìm được Sỏa Tử rồi.”
“???” Mọi người bất ngờ nhìn hai người họ: “Vậy người đâu rồi?”
“Người thân của Sỏa Tử đón hắn đi rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ tới đây nói lời từ biệt với chúng ta.”
“Hả?” Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân dứt khoát gật đầu: “Khi nãy chúng ta đã gặp đại cữu của hắn, Sỏa Tử được đại cữu của hắn đón đi rồi.”
“Sỏa Tử có đại cữu sao?” Mọi người đều sửng sốt.
Lý Văn Li bình tĩnh gật đầu: “Cũng không hẳn, khi nãy chúng ta cũng rất kinh ngạc. Sỏa Tử gặp người nhà của hắn ở sau núi, hai bên vừa trông thấy nhau đã tay bắt mặt mừng.”
Nói đến ngón nghề lừa gạt người, Lý Văn Li đứng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, khả năng bịa chuyện của hắn khiến cho người trong cuộc như nàng cũng phải tin.
Vì vậy, chẳng bao lâu sau mọi người đã bị thuyết phục.
Tuy là một ngày bận rộn, nhưng cũng đã kết thúc một cách nhẹ nhàng, vui vẻ.
Bạch Quân Quân hào phóng lấy hết mứt trái cây trong nhà mình ra chia sẻ với mọi người.
Mọi người không ngờ vị thiếp hiệp này lại hào phóng như vậy, nói tặng là tặng ngay, ai nấy đều cảm thấy ngượng ngùng.
Bạch Quân Quân rộng rãi người bảo mọi người cứ việc mang về cho đám trẻ trong nhà ăn thử.
Mọi người đều cảm động vô cùng, ở thời buổi này, có cơm mà ăn đã là tốt lắm rồi, sao có thể có đồ ngọt nữa chứ.
Bọn họ cũng chỉ hỗ trợ tìm người, còn chẳng làm nên trò trống gì, vậy mà chẳng những được ăn mứt trái cây, thậm chí còn được mang về cho người nhà ăn cùng, quả đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Tới đây, chuyện Sỏa Tử mất tích cuối cũng đã hạ màn.
Có điều, mọi người đều vui mừng phấn khởi trở về nhà, vậy mà bầu không khí trong nhà Bạch Quân Quân lại trầm lắng hẳn đi.
Đặc biệt là Bạch Táp Táp, Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn.
Thật lòng mà nói, ba người bọn họ chơi thân với Sỏa Tử, đặc biệt là Táp Táp.
Bình thường Sỏa Tử rất thích đi theo phía sau Táp Táp, nghe nàng dặn dò, việc khổ việc nặng gì cũng gánh vác, chịu thương chịu khó vô cùng.
Lúc này Sỏa Tử sắp phải rời đi cùng với cữu cữu của mình, trong lòng Bạch Táp Táp khá khó chịu.
Bạch Quân Quân nhìn ra Táp Táp đang rầu rĩ, bèn xoa đầu nàng: “Sỏa Tử trở về với người nhà của hắn, đây là một chuyện đáng mừng.”
“Muội biết.” Bạch Táp Táp ngoan ngoãn gật đầu: “Nhưng muội vẫn cảm thấy không nỡ, chẳng bao lâu sau sẽ bớt thôi.”
“Đúng thế, chẳng bao lâu sau sẽ bớt thôi.”
Bạch Quân Quân thở dài, sau đó nhìn về phía Bạch Linh Vũ và Tiểu Sơn, chuyện của Sỏa Tử không đáng lo, tốt xấu gì Táp Táp cũng là một đứa trẻ đã lớn, hiểu chuyện…
Chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ phải khởi hành, nhưng gia đình lão Khâu thúc lại có ý định sống mãi ở đây, đến lúc đó Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ sẽ phải tách nhau ra, đây mới đúng là cảnh sinh ly tử biệt, đứt từng đoạn ruột.
Nghĩ tới viễn cảnh ly biệt kia, Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy phiền muộn.
Nhưng chuyện khiến Bạch Quân Quân phiền lòng chỉ là chuyện có thể xảy ra vào một ngày nào đó không xa, còn Lý Văn Li lại phải đau đầu vì một chuyện khác.
Khi trước Bạch Linh Vũ, Tiểu Sơn và Sỏa Tử ở chung trong một gian phòng, sau này cha của Tiểu Sơn trở lại, Tiểu Sơn bị cha mình ôm đi mất.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Bạch Linh Vũ và Sỏa Tử.
Bây giờ Sỏa Tử cũng đã bị “Đại cữu” của mình đi, nơi này chỉ còn lại một mình Tiểu Vũ.
Nhưng mà Tiểu Vũ không muốn ngủ một mình chút nào cả!
Vì thế, Bạch Linh Vũ ôm cái gối Lý Văn Li vừa mới tìm được mà khóc thút thít.
Lý Văn Li nhìn cục bông nước mắt lưng tròng này mà cạn lời.
“…”