Lý Văn Li bất đắc dĩ thở dài một hơi, khẽ xoay người, nắm lấy tay Bạch Linh Vũ khiêng trở về phòng của mình.
Hắn nói: "Chỉ cho phép đệ thích ứng một đoạn thời gian, đủ năm tuổi thì phải học được tự mình ngủ."
"Vâng." Bạch Linh Vũ có chút xấu hổ hé miệng cười.
Lý Văn Li tức giận liếc hắn một cái: "Lão tử không hứng thú với đệ, đừng bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này."
Bạch Linh Vũ nghe thấy Lý Văn Li chê mình không những không buồn, còn bổ nhào vào trong lòng Lý Văn Li một cái.
"Vậy sau này đệ ở trước mặt trưởng tỷ nói nhiều lời có ích cho huynh, như vậy được chưa?"
"..." Lý Văn Li không lên tiếng, chỉ vỗ vỗ cái mông béo mập của Bạch Linh Vũ, biểu thị hắn rất đồng tình.
Cứ như vậy, Bạch Linh Vũ lại tìm được bạn giường một lần nữa.
Lúc đó, Bạch Quân Quân và Bạch Táp Táp ngủ ở cách đó không xa dĩ nhiên cũng nghe thấy tiếng động bên chỗ Bạch Linh Vũ.
Nghe thấy Bạch Linh Vũ khóc chít chít tìm Lý Văn Li, Bạch Quân Quân sắp cười chết rồi.
"Văn Li ca thật sự là người tốt đó." Bạch Táp Táp cảm khái từ đáy lòng.
Bạch Quân Quân từ chối cho ý kiến, hồ ly đúng là một người hiếm thấy, nhưng... Là một người tốt hiếm thấy.
"..." Lý Văn Li.
Ngươi mới hiếm thấy.
...
Ngày thứ hai, cả nhà lão Khâu thúc ngoại trừ Tiểu Sơn, vẫn như cũ sáng sớm đã ra ngoài đi chuyển gạch rồi.
Lúc Bạch Quân Quân thức dậy, Bạch Táp Táp và Tiểu Sơn, Tiểu Vũ đã đang làm bữa sáng.
Không có Soả Tử hỗ trợ, như thể đám nhỏ không còn sinh động như trước kia, tất cả mọi người đều đang cố gắng thích ứng với sự thật Soả Tử đã rời khỏi đội ngũ.
Đúng vào lúc này, có người gõ cửa viện tử.
Bạch Táp Táp trong lúc cấp bách đi mở cửa, kết quả nhìn thấy người trước mắt lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy đứng trước mặt là một thiếu niên mặc vải bông màu xám, dáng người của hắn thẳng tắp, mái tóc buộc cẩn thận, trên mặt ôn nhu, một đôi mắt chứa đầy sự dịu dàng.
Hắn giống như một khối ngọc thô thánh thiện, toàn thân phát ra ánh sáng từ bi.
Không chỉ có Bạch Táp Táp nhìn ngây ngốc, ngay cả Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng nhìn ngây người.
Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng thấy tướng mạo trách trời thương dân như thế, khí chất của thiếu niên này, không đi làm tiểu hòa thượng thật sự là đáng tiếc.
Vũ Văn Kỳ có chút nóng nảy nhìn bọn họ nói: "Các ngươi không nhận ra ta sao? Ta là... Soả Tử đây."
"..." Mọi người.
Gương mặt này, bọn họ đương nhiên nhận ra là ai, chỉ là không nghĩ tới sau khi hắn khôi phục ý thức, khí chất cả người cũng thay đổi.
Thảo nào A Phi lại phong ấn trí nhớ của hắn để hắn làm kẻ ngốc.
"Nghe nói con trai út của Hà Thanh Vương có một cái tên là viên ngọc thô lương thiện, hôm nay ta coi như được mở rộng tầm mắt rồi." Lý Văn Li nói thầm.
Bạch Quân Quân cũng đồng ý, khí chất trong sáng cỡ này, ở thời kỳ loạn lạc này chân thực gọi người đã gặp qua là không thể quên được.
Diêm chưởng quỹ khôi phục trí nhớ của Soả Tử vào lúc này rốt cuộc là tốt hay xấu.
Vũ Văn Kỳ dường như cảm nhận được mọi người vẫn còn đang dò xét chính mình, hắn có chút lúng túng gãi má: "Là có chỗ nào chuẩn bị không tốt sao?"
"Ách, không phải không phải, ngươi mau vào đi." Bạch Táp Táp kéo Soả Tử... Không phải, kéo Vũ Văn Kỳ vào.
Đi theo Vũ Văn Kỳ còn có hai hộ vệ, Bạch Quân Quân nhận ra, chính là hai người ngày đó giữ cửa cho hắn.
Bạch Táp Táp hoàn toàn không thích ứng được thân phận mới của Vũ Văn Kỳ, nhìn thấy sau lưng có hai hộ vệ, từ nhỏ sinh trưởng tại hào môn sĩ tộc nàng sao có thể không hiểu, đại cữu của Soả Tử tất nhiên không phải người bình thường.
Bạch Táp Táp sững sờ trong chốc lát, mới mời hai vị hiệp sĩ này vào trong.
Bữa sáng hôm nay là bánh bao lão Khâu thúc kết hợp với thịt bò hầm tương của Lý Văn Li, rõ ràng là thứ ẩm thực bình thường nhất, nhưng đối với hai hộ vệ chưa từng nhìn thấy việc đời mà nói, đơn giản chính là mỹ thực động trời.