“Cái gì đây?” Bạch Quân Quân tò mò.
Nha dịch phụ trách dẫn đường nói: “Đây là Vu Dược mà Vu sư đại nhân giăng ra để chữa bệnh cho người dân.”
“?” Bạch Quân Quân trố mắt nhìn, quả là được mở mang đầu óc, có cả phương pháp chữa bệnh như thế này sao?
Nghe nói sau này khi nền văn minh nhân loại phát triển, bọn họ đã tạo ra cách hóa trị bằng sục khí, chẳng lẽ đây là thủy tổ của cách hóa trị sục khí?
Bạch Quân Quân đang định nghiên cứu cẩn thận xem bên trong lớp sương mù chứa thứ gì thì đột nhiên có một chiếc khăn che mặt được giăng trước mặt nàng.
Bạch Quân Quân quay đầu lại, trông thấy Lý Văn Li đang “đeo khẩu trang” cho mình.
“Nói không chừng Vu sư này đã hạ độc vào sương mù, cẩn thận một chút.”
Lý Văn Li nhanh nhẹn buộc khăn che mặt cho Bạch Quân Quân xong xuôi.
Khi ấy đám người Bạch Táp Táp cũng đang đeo vải bịt mặt cho nhau.
Bạch Quân Quân đưa mắt nhìn mọi người, lẳng lặng sờ miếng che mặt của mình, cố gắng đè nén cảm giác rung động trong lòng.
Phố phường huyện An không rộng, từ cửa thành đến phủ tri huyện cũng chẳng bao xa.
Nhưng lúc này, trước cửa phủ tri huyện có một đài cao, trên đài cao có một người vận áo choàng đang niệm những câu thần chú kỳ lạ vào một chiếc vung đen.
Có vẻ sương mù giăng khắp huyện An chui ra từ cái vung đen này.
Ở dưới đài cao, rất nhiều đang nằm khắp nơi, biết trước bày vài chiếc ghế bát tiên, phía trên cũng đều có người ngồi.
Bạch Quân Quân nheo mắt nhìn một lát, trông thấy trong đám người ấy, có một người ăn mặc quan bào nhất phẩm chỉnh tề.
Bạch Quân Quân không lạ lẫm gì bộ y phục này.
Ở huyện Đại cũng có một quả bóng múp míp, ngày nào cũng ăn mặc như thế mà chạy khắp nơi.
Nhưng tri huyện ở đây không giống với quả cầu béo kia, hai má ông ta hóp lại, sắc mặt ốm yếu, cánh tay giấu đằng sau ống tay áo dài kia đầy những đốm đỏ đáng ngờ.
Ở bên cạnh ông ta còn có vài lão gia ăn mặc xa hoa, những người đó cũng có sắc mặt nhợt nhạt, không chỉ mỗi cánh tay, ngay cả trên mặt cũng có đầy đốm đỏ.
Ngoài mấy người được ngồi trên ghế này, phía sau bọn họ chính là dân chúng bình thường, ai có chuẩn bị thì thủ sẵn ghế để ngồi, không chuẩn bị thì ngồi thẳng xuống đất.
Đám người này có già có trẻ, tình trạng trên cơ thể có người nặng, có người nhẹ.
“Huyện nha lão gia của chúng ta ở phía trước.” Nha dịch thủ thành chỉ về phía tri huyện, sau đó chắp tay hành lễ: “Các vị đứng đây chờ một chút, ta giúp các vị bẩm báo một tiếng.”
“Làm phiền đô đầu vậy.” A Phú vừa nói vừa lén dúi một túi tiền vào tay của đô đầu.
Nha dịch thủ thành lẳng lặng cất đi, gật gù với bọn họ rồi đi về hướng tri huyện.
Nha dịch đang ghé vào tai quan tri huyện bẩm báo, đột nhiên có một bóng người lao ra từ ngõ nhỏ nào đó, lập tức bổ nhào tới bên cạnh lão tăng đánh xe.
Lão tăng hoảng hốt, suýt chút nữ đã rút bội đao bên người mình ra.
Nhưng ngay sau đó, bóng người vừa nhào tới đã bị vài người đuổi theo phía sau túm trở lại.
Bây giờ mọi người mới trông rõ, thì ra người vừa đường đột lao tới đây là một thiếu niên, đám người đuổi theo rồi đè hắn ngã ra, có lẽ là người nhà của hắn.
Người nhà của thiếu niên nọ tỏ vẻ hối lỗi, bảo với lão tăng: “Xin lỗi vị huynh đệ này, tiểu đệ trong nhà sinh bệnh làm loạn, đã quấy rầy tới các vị rồi.”
Nói đoạn, bọn họ kéo thiếu niên kia ra phía sau mình.
Hai mắt thiếu niên nọ đỏ ngầu, trên mặt cũng vài vết nhỏ, có vẻ hắn đang rất khó chịu, không tỉnh táo được nữa
Mà người nhà của hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng kéo hắn đi, trong động tác của bọn họ, ngoại trù sự bất lực ra thì chẳng có chút chán ghét nào.
Có điều hành động của bọn họ đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh đày cao.
Đám người phụ trách giữ gìn kỷ luật nhìn thấy có thêm ba chiếc xe ngựa thì đều tỏ vẻ thờ ơ, nhưng trông thấy mấy người kia xuất hiện thì lập tức quát tháo: “Lớn mật! Các ngươi còn dám xuất hiện ở đây sao, nếu còn không xéo đi thì đừng có trách chúng ta vô tình!”
Vừa nói, hắn vừa đẩy tấm khiên lớn của mình ra đằng trước để xua đuổi bọn họ.