Mắt thấy sắp tới Huyện An, Bạch Quân Quân bảo bọn họ uống một ngụm nước Kỳ Mộc, sau đó mới tiếp tục xuất phát.
Binh lính thủ thành ai nấy đều che mặt kín mít, trông thấy đoàn xe tiến tới từ phía xa, liên tục khoa tay múa chân với bọn họ, ý bảo bọn họ dừng lại, đừng đi tiếp nữa.
Lý Văn Li coi như không nhìn thấy, tùy tiện bước tới cửa thành.
Binh lính thủ thành tỏ vẻ khó chịu: “Đã nói các ngươi đừng lại đây, sao các ngươi lại không thèm nhìn hả? Tới đây rồi thì không đi được nữa đâu.”
“Chúng ta cũng không còn cách nào khác, muốn đến Tam Xá Khẩu, chỉ có thể tới huyện An lãnh công văn có quan ấn thôi.”
A Phú ở phía sau trả lời.
Tất nhiên hắn quen mặt hai người này.
Nói đến đây thì không thể không nói một chút về hệ thống làm ăn buôn bán ở nơi này.
Cũng giống với tuyến đường mà Đường Tăng tới Tây Thiên thỉnh kinh, mỗi khi đến một chỗ nào đó, bọn họ đều đến tìm tri huyện để lãnh quan ấn.
Thứ nhất là để thương đội tự kiểm tra lại một lược, sau đó để binh lính kiểm tra xem có phải mật thám hay tội phạm giả làm thương đội hay không.
Bạch Quân Quân vô cùng cảm phục trước chế độ hành chính của thời đại này, Tam Xá Khẩu không hổ là vùng đất thần tiên, có thể nghĩ ra cách thức kiểm tra như vậy.
Hơn nữa, nghe nói ngoài việc thương đội phải trình bày rõ tên họ lai linh ra giấy, mà thời gian gia vào cũng có quy định.
Ví dụ như tới Sơn Xá Khẩu báo rằng muốn tới cố đô, vậy thì phải điền cho rõ mục đích tới đó, thời gian quay lại, số người thông quan.
Nếu như khi để lỡ thời gian trở về, bọn họ sẽ không qua được Tam Xá Khẩu, hơn nữa nếu như nói đi nhập rượu nhưng khi trở về không cầm theo rượu mà lại nhập màn thầu, cũng sẽ bị đuổi ra, không cho thông quan.
Về việc tại sao những người ở đây lại có thể kiêu ngạo, hung hăng tự đắc như vậy, thì phải nhắc tới bản lĩnh của bọn họ.
Người của Vu tộc có phép thần thông của riêng mình, bất kể là người trong giang hồ hay là hoàng tộc, triều đình thì cũng phải nghe lời “Vu Tộc”, cho nên bọn họ mới có thể tự tung tự tác như vậy.
Đương nhiên, tất cả những chuyện ấy đều chỉ là chuyện tám dóc lan man, nói tóm lại, bọn họ thật sự tới huyện An để tìm tri huyện.
Vẻ mặt của tên nha dịch bất đắc dĩ: “Huyện nha lão gia bị bệnh, e rằng tạm thời không tiện xử lý công văn, các ngươi hãy mau trở về đi, qua khoảng thời gian này rồi hãy đến.”
“Huyện nha lão gia cũng mắc bệnh lạ sao?” Lý Văn Li nhướng mày.
“Các ngươi biết cả rồi sao?” Đô đầu tỏ vẻ kinh ngạc, bọn họ tưởng rằng không có ai đưa tin tức này ra ngoài, không ngờ mọi người bên ngoài đều biết cả rồi.
“Phải, tin này mọi người bên ngoài đều biết cả. Thật ra chúng ta cũng có một phương thuốc cổ truyền chuyên trị bệnh lạ, xin nhờ đô đầu đại ca quay về bàn lại với huyện nha lão gia vài câu, nếu huyện nha lão gia tin tưởng, chúng ta cũng có thể tự lực, có khi còn dùng tốt hơn cách của Vu sư.”
“Chuyện này…” Đô đầu kia còn hơi chần chừ: “Phương thuốc cổ truyền hẳn là không lợi hại được bằng y thuật của Vu tộc.”
Lý Văn Li liếc mắt nhìn A Phú một cái, A Phú nói bằng giọng thân thiết: “Xin nhờ đại ca giúp đỡ, huynh cũng biết quy củ của Tam Xá Khẩu kia mà, khi trước chúng ta đã báo thời gian trở lại, nếu không thông quan kịp lúc, chỉ e con đường buôn bán này sẽ đứt đoạn, nếu bị chưởng quỹ trách phạt, chúng ta sẽ không được yên thân. Huynh cứ yên tâm, mạng ai người ấy lo, chúng ta sẽ không trách cứ gì người khác đâu.”
“Đây là tự các ngươi nói, nếu phá hỏng chuyện làm ăn buôn bán của các ngươi, hay thậm chí đầu rơi máu chảy, các ngươi cũng đừng có trách chúng ta.”
Đương nhiên mấy đô đầu này cũng biết quán rượu Đông Thăng, dù sao người của quán rượu này cũng hay lưu tới huyện An làm ăn buôn bán, hơn nữa A Phúc và A Quý cũng quen mặt bọn họ, cho nên khi trông thấy đám người này từ xa tới gần, bọn họ mới ra hiệu cảnh báo bọn họ chớ lại gần.
Ai ngờ mấy tên ngốc này vẫn tới gần.
Bọn họ một hai đòi vào huyện, nha dịch chỉ đành mở cổng thành.
Nhưng vừa đi vào, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đã sững sờ.
Bọn họ thấy huyện An này chẳng khác gì bị yêu quái nuốt chửng, cả huyện bị bao phủ bởi sương mù dày đặc âm y, tới cả đường đi cũng không nhìn rõ.