“Tuy nói người Vu tộc có cách trị, nhưng ngộ nhỡ các ngươi bị cách ly ở huyện An vài ba năm thì phải làm sao đây? Mặc dù không phải bệnh chết người, nhưng cũng phí thời gian muốn chết, ta nói những lời này đều là vì muốn tốt cho mọi người cả.”
Lý Văn Li khẽ mím môi, gật đầu qua loa lấy lệ: “Chúng ta sẽ chú ý.”
Dứt lời, hắn lại nhìn đám người gầy trơ cả xương trước mắt, cảm khái rằng: “Các ngươi sống ở nơi hoang vu này cũng vô cùng khó khăn, sao không di cư tới nơi khác mà sống?”
Nạn dân kia lắc đầu: “Hiện giờ thanh danh của nạn dân đều bị giặc cỏ phá hỏng cả rồi, lính canh ở cửa thành trì vừa trông thấy chúng ta đã coi chúng ta thành giặc cỏ. Chúng ta sống ở nơi hoang vu bất tiện này cũng ổn, tuy rằng nơi ở không ổn lắm, nhưng tốt xấu gì xung quanh cũng có không ít lương thực sống, nếu gắng gượng thì vẫn sống được.”
“Các ngươi có bao nhiêu người?”
“Khoảng chừng bốn năm chục người.” Người nọ trả lời xong mới cảm thấy khó hiểu, đưa tay gãi đầu: “Đây là…… Ý gì?”
“Nếu các vị tin tưởng ta, vậy thì hãy cầm thư tay của ta tới huyện Đại tìm tri huyện, ông ta sẽ cho các ngươi một nơi để an cư lạc nghiệp.”
“?” Mọi người ngây ra.
Lúc này Táp Táp đã tinh ý lấy bút và mực ra.
Lý Văn Li trở lại xe ngựa, trông thấy giấy bút đã được bày ra sẵn, bèn nhìn Bạch Táp Táp tỏ ý khen thưởng, quả đúng là một quản gia nhỏ hiểu chuyện.
Lý Văn Li cong môi người, viết cho huyện nha lão gia một phong thư, dùng nét chữ như rồng bay phượng múa thuật lại chuyện trên đường gặp được mấy người bằng hữu tốt này ra sao, bọn họ biết làm ruộng, giỏi canh phòng như thế nào…
Viết xong thư giới thiệu, Lý Văn Li mới gập lại rồi trao tay đối phương.
“Cái này…” Mọi người vẫn ngơ ngẩn chưa kịp phản ứng lại.
“Yên tâm đi, huyện nha lão gia và ta xem như cũng có chút giao tình, các ngươi tới đó, bọn họ sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Thấy bọn họ vẫn còn thấp thỏm lo âu, A Đao nói: “Các ngươi cứ làm theo những gì được dặn là được, cùng lắm thì lại trở về, có mất công gì đâu?”
“A Đao huynh đệ nói cũng phải, vậy chúng ta xin đa tạ vị công tử đây.” Có A Đao mở miệng, mọi người cũng yên lòng.
Dù sao bọn họ cùng không quen biết vị công tử mặc y phục màu đỏ thẫm này, nói về tin tưởng, bọn họ chỉ dám tin đội bảy người.
Vốn chỉ có lòng nhắc nhở đội bảy người một câu, vậy mà lại nhận được một phong thư giới thiệu, hơn nữa bây giờ còn được dặn cầm đi làm tín vật cậy nhờ nơi khác.
Huyện Đại sao… đó chính là huyện giàu đông đúc có tiếng, bọn họ thậm chí còn chẳng dám liệt vào danh sách những nơi có thể nương nhờ.
Nơi như vậy nhất định sẽ không chào đón bọn họ.
Khi ấy, mấy chục người này cũng không hay biết gì, bọn họ mệt mỏi lặn lội tới huyện Đại đưa thư, tưởng rằng thế nào cũng sẽ bị người ta châm chọc, mỉa mai một phen.
Ai ngờ đại ca thủ thành lại vô cùng khiêm tốn, hòa nhã, đặc biệt là khi trông thấy thư trên tay bọn họ, có người còn tất tả chạy đi.
Không bao lâu sau, một người với thân hình tròn vo chạy tới, vừa chạy vừa ồn ào: “Bằng hữu mà hồ ly huynh đệ của ta nói đây sao?”
Đám nạn dân: “???”
…
Đương nhiên, đây là những chuyện về sau.
Bọn họ lại tiếp tục chuẩn bị khởi hành.
Lúc này, chiếc xe của A Phúc và A Quý từ vị trí dẫn đầu chuyển thành vị trí cuối cùng, chuyển thành xe của Lý Văn Li đi đầu.
Trước lúc mặt trời khuất bóng, cuối cùng mọi người cũng trông thấy cửa thành của huyện An.
Huyện An và huyện Đại tuy đều thuộc vùng phía đông, nhưng huyện Đại là một nơi đông đúc trù phú, còn Huyện An lại chẳng khác gì nơi vô chủ, cảnh vật cằn cỗi hoang vu.
Huyện An vốn không có phát triển gì, mấy năm nay cũng do gặp chiến tranh mà phát triển hơn. Nguyên nhân chỉ có một, Huyện An không người hỏi thăm khi trước giờ đã trở thành nơi nhất định phải đi qua nếu muốn tới Tam Xá Khẩu.
Vì lẽ ấy, tình hình ở đây cũng phát triển hơn khi trước.
Nhưng trước nay tiền cũng chỉ đổ vào túi huyện lệnh và đám phú hào, dân chúng vẫn khốn khổ như xưa.
Dẫu sao thì thương nhân đi qua cũng chẳng liên quan gì đến dân chúng cả.