“Quả nhiên là đội bảy người!” Người nọ vui mừng khôn xiết, chỉ thiếu điều nhảy cẫng lên vì vui sướng
“Ông tìm chúng ta có chuyện gì?” Tiểu Thiền tỏ vẻ nghi hoặc.
“À không… Không phải, huynh đệ chúng ta sống ở gần đây, trông thấy có thương đội lui tới thì tò mò muốn nhìn thêm một chút, sau đó lại trông thấy bóng dáng quen thuộc của đại hiệp A Đao.”
“Hay các ông là…”
“Chúng ta đều là những nạn nhân may mắn sống sót ở sông Nam Bắc.” Người nọ vừa cười vừa thuật lại thân phận của mình: “Khi trước chúng ta từng được nhận ân huệ của đội bảy người, nên mới may mắn di cư được tới phương nam.”
Tiểu Thiền tỏ vẻ kinh ngạc: “Ta còn tưởng… Ta còn tưởng…”
“Chúng ta cũng tưởng rằng mọi người đã…”
Dường như đối phương đoán được lời Tiểu Thiền muốn nói, bọn họ đều im bặt nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Ai nấy đều tưởng rằng đối phương đã bỏ mạng.
“Nhưng vì sao các người lại cản đường chúng ta?” A Đao ngờ vực.
Bây giờ những người tị nạn mới qua cơn kích động khi gặp lại người xưa, tỏ vẻ sốt sắng: “Là như thế này, huyện An không an toàn, mọi người nhất định không được tới đó.”
“Không thể nào, nửa tháng trước chúng ta mới quay lại từ Tam Xá Khẩu, huyện An vẫn bình an vô sự, sao bỗng dưng lại không an toàn?” A Phú nhướng mày cảnh cáo bọn họ chớ nói láo.
Người nọ lo lắng đáp: “Chuyện này cũng bắt đầu từ nửa tháng trước, mọi người trong huyện An đột ngột mắc phải một dịch bệnh lạ, căn bệnh quái ác này sẽ khiến toàn thân người ta mọc đầy đốm đỏ, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ngầu. Ban đầu đại phu của huyện An còn tưởng đây là bệnh phong, nên đã cách ly bọn họ vào chung một chỗ để tiện cho việc chữa trị. Sau đó, ai ngờ phương thuốc trị bệnh phong không có hiệu quả với căn bệnh này. Lúc bấy giờ, cả huyện An đều bị lây bệnh vì sự trì hoãn của đại phu, hiện giờ Huyện An chẳng khác nào một vùng đất chết, tất cả mọi người đều mắc bệnh, nếu như mọi người tiếp tục đi về phía trước sẽ bị lây mất.”
Đây cũng là bọn họ nguyên nhân khiến bọn họ đột ngột chặn đường, nếu không phải nhận ra trên nóc xe là ân nhân cũ của mình, bọn họ cũng mặc kệ người ta sống chết ra sao.
Dù sao bọn họ cũng đang trong cảnh khốn cùng, tâm trí đâu mà quan tâm tới người khác?
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li ngồi trên xe không nghe được bao nhiêu, liếc mắt nhìn nhau rồi cùng xuống xe nghe cho rõ.
Những người này tuy nhận ra Tiểu Thiền và A Đao, nhưng lại không nhận ra Lý Văn li. Vì vậy, khi trông thấy hai thiếu niên mặc y phục màu đỏ thẫm tới gần, bọn họ cũng không thèm để ý, tưởng rằng đó chỉ là người của quán rượu Đông Thăng mà thôi.
“Sao các ngươi biết đó không phải bệnh phong?”
Bệnh phong cũng chính là bệnh hủi, ở thời cổ đại, đây là một căn bệnh có tính lây lan cao, khó trị tận gốc.
“Khoảng chừng năm ngày trước, ở Tam Xá Khẩu xuất hiện một người Vu tộc, hắn biết căn bệnh quái ác này, hiện tại đang gánh vác đại cục của huyện An.”
“Hắn nói đây là do huyện An đắc tội thần linh, bị thần linh nguyền rủa nên mới ra nông nỗi ấy, chỉ cần bị người bệnh không rời khỏi ranh giới huyện An, mỗi ngày đọc kinh sám hối, làm pháp sự sau đó dùng Vu Dược của hắn là có thể chữa khỏi.”
Bạch Quân Quân nghe vậy thì nhíu chặt mày, thì thầm với Lý Văn Li: “Sao nghe giống mấy trò mê tín thời phong kiến vậy?”
“…” Lý Văn Li cạn lời, liếc nhìn nàng: “Bây giờ chính là xã hội phong kiến đó thư đại tiểu thư, Vu tộc người ta là nhất.”
“Nhưng nghe rất giống đám người lừa đảo kiếm lời.”
Hai người thì thầm rất nhỏ, mọi người đều đang nghiêm túc suy xét về tính nghiêm trọng của chuyện này, không chú ý nhiều.
Vẻ mặt A Phú trở nên nghiêm trọng: “Nhưng chúng ta phải tới Tam Xá Khẩu, nhất định phải băng qua huyện An… phải làm sao bây giờ?”
“Vậy chúng ta cứ băng nhanh qua đó, che kín mắt tai mũi miệng, cũng đâu thể xui xẻo tới mức đó chứ! Vả lại, không phải người Vu tộc đó vẫn bình an vô sự hay sao?” Lý Văn Li thản nhiên tiếp lời.
Dân tị nạn kia nhìn Lý Văn Li một cái, không nhịn được mà thở dài: “Tiểu tử, ngươi không biết thế đạo này khổ sở thế nào hay sao? Ngươi có biết căn bệnh quái ác này khó chữa thế nào hay không?”