Chuyện này cũng không thể trách nàng được, vừa ra đời trên người nàng đã mang dị năng hệ Mộc cấp ba.
Nàng chưa từng trải qua quá trình tu luyện ba cấp độ đầu tiên như người khác nên không biết những khổ sở trong đó.
Vả lại những người nàng tiếp xúc hầu hết là đại lão ở căn cứ, chủ đề trò chuyện của nhóm đại lão đương nhiên xoay quanh nỗi xót xa và đau đớn của quá trình luyện tập dị năng thuở ban sơ cho nên nàng rất thiếu kiến thức về lĩnh vực này.
Mà nay cũng xem như đã bù đắp được những thiếu sót trong đời người.
Hơn nữa, dị năng hệ Mộc trước giai đoạn cấp ba và sau giai đoạn cấp ba hoàn toàn khác biệt một trời một vực.
Sau giai đoạn cấp ba, hạt nhân tinh thể hấp thu bình thường có thể lập tức chuyển hóa, đi đến những nơi cỏ cây dồi dào cũng không cần điều hòa hơi thở, khí hải có thể chuyển hóa năng lượng cuồn cuộn không ngừng.
Trước giai đoạn cấp ba lại không giống như vậy.
Mà giấc ngủ mơ màng nửa canh giờ vừa rồi kia lại đánh bậy đánh bạ khiến dị năng có bước nhảy vọt về chất.
Làm cho nàng đột nhiên hiểu được, song song với việc dùng sức người để vận chuyển khí của cỏ cây đến khí hải, nàng còn phải cho thân thể thời gian tiêu hóa.
Nếu không tốc độ chuyển hóa sẽ rất chậm, rất chậm.
Nghĩ vậy, Bạch Quân Quân chỉ hận không thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng nàng cũng biết lúc này không phải lúc ngủ.
Gấp rút lên đường cũng quan trọng như nâng cao dị năng vậy.
Nếu đến muộn, nói không chừng Bích Lạc thành sẽ không thu nhận nạn dân nữa.
Cho nên mặc cho việc vừa có một phát hiện cực kỳ quan trọng, Bạch Quân Quân cũng chỉ có thể tạm thời kìm nén lại.
Có điều tuy rằng không thể lãng phí thời gian lên đường nhưng có thể điều chỉnh phương án tu luyện.
Bình thường nàng vẫn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để điều hòa hơi thở, bây giờ chỉ có thể thử nghiệm làm hai việc cùng một lúc, vừa đi vừa vận chuyển khí của cỏ cây, lúc hạ trại nghỉ ngơi liền không quan tâm đến bất kỳ điều gì, ôm đầu chìm vào giấc ngủ.
Mặc dù như vậy hiệu suất hơi chậm nhưng dù sao méo mó có còn hơn không.
Bạch Quân Quân đang mải suy nghĩ những vấn đề liên quan đến đời người này nên khó tránh khỏi quên ăn.
Cảnh tượng mọi người nhìn thấy chính là tiểu cô nương cầm đồ ăn trên tay nhưng lại không muốn ăn.
“Sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?”
“Khó ăn cũng phải cố gắng vượt qua, chúng ta còn cả một quãng đường rất dài ở phía trước.”
“Hay là… ngươi lại nghĩ đến điều gì rồi?”
“Trưởng tỷ… hay là tỷ uống miếng nước đi.”
Bạch Quân Quân hoàn hồn lại vừa lúc nhìn thấy mọi người đang vây quanh nàng hỏi han ân cần như vậy, không nhịn được mà dở khóc dở cười.
“Ta chỉ suy nghĩ đến xuất thần thôi, mọi người mau ăn đi để còn tiếp tục lên đường.”
Mọi người nửa tin nửa ngờ gật gật đầu: “Nếu không thoải mái thì nhất định phải nói với chúng ta đấy.”
Dù sao vừa mới bồi dưỡng khỏe lại được một chút, không thể qua quýt được.
Bạch Quân Quân hết lần này đến lần khác xác định mình không sao, cũng nhét thịt vào trong miệng ăn ngon lành thì mọi người mới yên lòng.
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, mọi người tiếp tục nhanh chóng tiến lên phía trước.
Nhưng tốc độ hành quân nghiễm nhiên không nhanh nhẹn thoải mái như tối hôm qua nữa.
Có điều tất cả mọi người đều đã trải qua cuộc sống gian khổ mới đến được ngày hôm nay nên thật ra cũng không đến nỗi yếu ớt như vậy, vì sự an toàn của người nhà, dù có mệt hơn cũng phải cắn răng chịu đựng.
Cho nên không ai kêu mệt cả.
Người chạy nạn ít mà lại đồng lòng nên tốc độ đương nhiên nhanh hơn, quãng đường người khác đi tốn một ngày, bọn họ chỉ tốn nửa ngày là đi hết.
Mà cả quãng đường này quả thật cũng như dự đoán của Bạch Quân Quân, càng đi xương trắng lại càng nhiều.
Đoạn đường gần thành trì kia hầu hết đều là xác chết của dân chúng Tuyên Uy thành mà càng đi về phía trước lại càng thấy nhiều xác chết khác nhau.
Cách nhận biết được thân phận của bọn họ cũng rất đơn giản.
Toàn thân đầy máu là dân chúng vừa mới trốn đi, bị lấy hết y phục là địa chủ hoặc phú hộ, cao lớn cường tráng là gia đinh hộ vệ, gầy trơ cả xương quần áo tả tơi là hoang dân.
Nhưng lúc này bọn họ đều không còn phân chia cao thấp sang hèn nữa, thậm chí những địa chủ phú hộ từng lừng lẫy vẻ vang khi còn sống bây giờ còn không bằng dân chúng tóc húi cua và hoang dân.
Y phục của bọn họ, thậm chí tất cả những thứ đáng giá của bọn họ đều bị những người còn sống lột sạch, chắc hẳn cho dù có chết bọn họ cũng không ngờ rằng mình lại có kết cục thảm khốc như vậy.