Cho dù bọn họ có oán hận hay không thì giờ đây cũng thối rữa, phân hủy giống như bao nhiêu xác chết bình thường khác. Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối khiến người ta hít thở không thông.
Lo lắng đi ngang qua khu vực xác chết sẽ hít phải vi khuẩn gây bệnh, Bạch Quân Quân chỉ có thể khởi động dị năng, lợi dụng cỏ cây để cảm nhận bầu không khí chung quanh, cố gắng hết sức chọn những nơi không có xác chết để đi.
Nhưng cho dù tránh né thế nào đi nữa, trên đường vẫn sẽ có xác chết.
Lão Khâu thúc liên tục lắc đầu: “Lúc ta tòng quân cũng từng đi bình định chiến loạn ở nơi hoang dã, khi đó một khi có người chết, trên bầu trời còn có kền kền lượn vòng chờ ăn thịt thối, bây giờ người chết đói khắp nơi nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ con kền kền nào, có thể thấy được thói đời khốn khổ đến mức ngay cả kền kền cũng không sống nổi nữa.”
Bạch Quân Quân thầm nghĩ, cũng không đúng, chỉ sợ những con kền kền đó đã bị tận diệt từ lâu rồi.
Trước kia là chúng nhìn chằm chằm thi thể nhưng bây giờ khắp nơi đều có xác chết, ngược lại chúng lại trở thành đối tượng bị mọi người nhìn chằm chằm.
Kền kền có nhiều hơn đi nữa cũng không chịu nổi bị loài người đuổi giết quá mức cho nên cũng dần dần biến mất.
Bây giờ xương trắng đầy đất cũng không có động vật ăn thịt đến dọn dẹp, chỉ có thể chờ phân hủy theo tự nhiên hoặc một ngày nào đó thiên hạ thống nhất, tân Hoàng đế mệnh lệnh dân chúng khai hoang, vậy những chỗ này còn có người đến xử lý, nếu không chỉ có thể vĩnh viễn ở đây để gió thổi, nắng phơi.
Tuy rằng đều cảm khái thế gian vô thường nhưng bước chân tiến về phía trước của mọi người cũng không bởi vậy mà chậm lại.
Giữa trưa hôm đó, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Đông Hà.
Nhánh sông này chảy dài về phía trước rồi đổ vào Bắc Hà.
Sau khi đi đến nơi này, chỉ cần tiếp tục xuôi theo nhánh sông, vượt qua Bắc Hà là có thể nhìn thấy Bích Lạc thành.
Nhưng trên con đường chạy nạn, khu vực ven sông là nơi có nhiều người đi qua nhất, dù sao đói bụng còn có thể uống nước, may mắn hơn thì có thể bắt được cá…
Cho nên người chết bên bờ sông cũng rất nhiều, thậm chí có người nằm sấp bên bờ sông mà chết.
Lưu thị vốn định đến bờ sông rửa mặt, rửa đi sự mệt mỏi suốt cả quãng đường nhưng đột nhiên nhìn thấy xác chết thối rữa một nửa ngâm mình trong nước, một nửa phơi bên ngoài thì không khỏi hoa mắt chóng mặt, ước chưa bao giờ đi qua bờ sông.
Còn chuyện lấy nước rửa mặt là chuyện tuyệt đối không muốn, và cũng không thể.
Mấy nam nhân của Khâu gia cũng không hề tốt hơn, nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đang cực kỳ đói bụng cũng cảm thấy buồn nôn.
Bạch Quân Quân cũng không biết làm sao, nước sông như vậy không nên đụng vào thì vẫn hơn, ai biết có bao nhiêu vi khuẩn gây bệnh sinh sôi bên trong, ngộ nhỡ không đói chết mà lại nhiễm phải bệnh sốt rét thì lại mất nhiều hơn được.
Nàng xem xét một vòng bốn phía, chỉ thấy cây cối chung quanh rất nhiều, nhân tiện nói: “Nếu nước sông không uống được thì chúng ta thu thập ít sương uống cũng được.”
Sương?
Đầu tiên mọi người đều vui vẻ, sau đó lại trở nên bất đắc dĩ: “Giữa trưa thế này, lấy đâu ra sương bây giờ?”
Thời tiết dần dần trở nên nóng hơn, sương đã bốc hơi gần hết.
“Ta đi thử vậy may.”
Dứt lời, Bạch Quân Quân cầm túi nước trống rỗng bước đến cây cối bên cạnh, Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ hiển nhiên cũng đuổi theo, Khâu Tam, Khâu Nhị và Tiểu Sơn cũng đi cùng bọn họ. Đương nhiên bởi vì Tiểu Sơn muốn đi chơi nên Khâu Tam và Khâu Nhị chỉ đi theo bảo vệ đứa trẻ mà thôi.
Khâu Đại và Lưu thị đắp bếp bên bờ sông, lão Khâu thúc quay lại nghiệp cũ, tìm một cái xiên gỗ định xuống sông thử vận may.
Song Lưu thị lại nghĩ, cho dù có cá thì cũng không biết cá đó có phải lớn lên bằng cách rỉa thịt thối trên bờ sông hay không, nàng ấy không dám ăn loại cá như vậy.
Đương nhiên, nàng ấy cũng biết cũng biết lúc này không nên già mồm cãi láo, tốt xấu gì bọn họ còn có thể ăn thịt cá mà người khác đã ăn cả trẻ em.
Cho nên Lưu thị không nói gì cả, yên lặng tìm củi.
Bên kia, Bạch Quân Quân bước vào trong rừng cây, Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp cũng tự giác chuyển ánh mắt về phía gốc cây, muốn tìm thức ăn trong bụi cỏ.
Khâu Nhị và Khâu Tam lại ngẩng đầu nhìn lá cây theo Bạch Quân Quân.