Gần đây trời không mưa, lá cây nơi tầm mắt có thể nhìn thấy được đều rất khô héo, không hề có sương.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ cũng không còn ôm hy vọng gì nữa.
Bạch Quân Quân lại không giống vậy, nàng cố ý giữ khoảng cách với mọi người, khẽ chạm ngón tay vào thân cây, dễ dàng kết nối với cả cái cây.
Trong quá trình sinh trưởng, cây cối dựa vào lượng nước thoát ra từ rễ, vận chuyển đến thân cây và cành lá, hàm lượng nước có thể đạt tới tám mươi phần trăm, nhiều hơn rất nhiều so với hàm lượng nước trong cơ thể con người.
Nếu khát nước quá, rất nhiều người sẽ cắt vỏ cây để uống nước được chứa trong thân cây nhưng thứ nước đó chưa được tinh luyện, chắc chắn vị cũng không ngon, hơn nữa nói không chừng còn có thể chứa chất độc hại, vì thế nếu không đến bước bất đắc dĩ, mọi người sẽ không cắt vỏ cây lấy nước.
Nhưng những điều này lại không thành vấn đề với Bạch Quân Quân, can thiệp vào cây và tinh luyện chúng là thao tác cơ bản nhất.
Vì thế Bạch Quân Quân điều khiển dị năng tinh luyện nước trong cây và ép nước ra, lúc nước hội tụ đến đầu lá cây, nàng lại lấy túi nước ra hứng nước.
Không bao lâu sau túi nước xẹp lép lập tức phồng lên.
Nàng hài lòng đậy nắp lại rồi mới gọi Khâu Nhị Khâu Tam.
“Các ngươi lại đây đi, ở đây có nước.”
“Thật sao?” Khâu Nhị, Khâu Tam tràn đầy vui vẻ, bước đến nhìn thử, chỉ thấy cây này quả thật không giống những cây khác, những cây khác đều cực kỳ khô héo nhưng lá cây này lại tươi xanh, ẩm ướt.
Bọn họ vui sướng mở túi nước ra, bắt đầu hứng nước.
Đương nhiên tiếp nước cho hai người họ không thể giống như mở vòi nước được, dù sao hai người này đều có những kiến thức cơ bản về cuộc sống, nàng cũng không thể lừa dối lung tung.
Bạch Quân Quân biến nơi này thành trạng thái nhỏ sương, lá cây ở những nơi khác nhiều nhất cũng chỉ có một hai giọt sương mà cây này có nhỏ bao nhiêu cũng không hết.
Nhưng hai thiếu niên lại không hề phát hiện ra bug này, còn rất nghiêm túc hứng nước.
Bạch Quân Quân dự định đưa túi nước đã hứng đầy này về cho Lưu thị trước rồi trở lại tiếp tục hứng nước.
Khâu Nhị Khâu Tam gật đầu đồng ý, dù sao khoảng cách từ đây đến đó cũng không xa, chỉ khoảng một trăm bước chân mà thôi.
Hơn nữa cả quãng đường này bọn họ nghiễm nhiên chiếm lĩnh, chung quanh ngoài xác chết ra thì không còn gì cả, cho nên vẫn yên tâm.
Lúc này Khâu Đại đã đắp xong bếp, đang nhóm lửa. Lão Khâu thúc đã dạo một vòng quanh bãi sông nhưng đáng tiếc không tìm thấy gì cả, bây giờ đang kiếm một ống trúc, chuẩn bị làm một cái nồi đơn giản để đựng nấm.
Bạch Quân Quân đưa nước về làm cho ba người bọn họ đều hơi kinh ngạc: “Bây giờ vẫn còn có nhiều sương như vậy sao?”
“Không ít.” Bạch Quân Quân cười nói: “Cỏ cây bên bờ sông không thiếu nước, chuyện này cũng bình thường thôi mà.”
Mấy người lớn ngạc nhiên và sửng sốt, cảm thấy lời nàng cũng hơi có lý.
Có nguồn nước sạch sẽ, Lưu thị cười nhiều hơn.
Nàng ấy lấy nấm và rau dại trong túi của mình ra, đợi nước sôi rồi lại cho nấm vào.
Lúc này Bạch Quân Quân mới cầm túi nước của mấy người còn lại đi về phía rừng cây.
Lúc này Khâu Nhị và Khâu Tam vẫn đang hứng nước như cũ, Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ ở bên cạnh tìm thức ăn, một mình Tiểu Sơn dạo chơi loanh quanh, chẳng bao lâu sau liền phát hiện có sự khác thường trong bụi cỏ.
Nó bắt chim trĩ thỏ hoang ở trên núi quanh năm suốt tháng, đương nhiên cho rằng chắc chắn có động vật nhỏ nào đó đang trốn trong bụi cỏ.
Vì thế Tiểu Sơn không nói một lời, lấy ná của mình ra rồi chạy về phía bụi cỏ, kết quả vừa đến bụi cỏ lại đột nhiên nhìn thấy một người có bộ mặt dữ tợn, người nọ nhào về phía trước, ôm lấy nó rồi xoay người bỏ chạy.
“Á!!! Nhị thúc, tam thúc, cứu mạng.”
Khâu Nhị Khâu Tam vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cháu trai nhỏ bị người ta ôm chạy mất.
Bọn họ không còn quan tâm nổi đến túi nước nữa, quăng túi nước đi, lập tức đuổi theo về phía trước.
May mắn bản thân Tiểu Sơn vốn nhỏ người nhưng rất khỏe, bị người nọ bắt đi liền khóc lóc òm sòm kèm theo giãy dụa, hành động của người nọ bị Tiểu Sơn ảnh hưởng nên bước chân chậm lại rất nhiều.
Khâu Nhị, Khâu Tam thấy sắp bắt được người nọ, kết quả lại có hai người lao ra từ trong bụi cỏ.