Hai người kia nhào vào trên người hai thiếu niên, người bắt Tiểu Sơn không còn áp lực nữa nên chạy trốn nhanh hơn.
Lúc gã sắp chạy khỏi tầm mắt của hai thiếu niên, không biết một sợi dây leo từ đâu bỗng nhiên xuất hiện.
Người nọ không thấy rõ, vấp phải sợi dây leo rắn chắc, ngã sấp xuống mà Tiểu Sơn cũng theo đó mà lăn thoát khỏi sự khống chế của gã.
Khâu Nhị và Khâu Tam đang vật lộn với hai người kia, nhìn thấy cháu trai nhỏ đã thoát khỏi khó khăn liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng không đợi bọn họ kịp vui mừng liền nhìn thấy người bị ngã sấp xuống nọ đột nhiên rút ra một cái dùi đá đã được mài nhọn, lúc này đang giơ cái dùi lên muốn đập Tiểu Sơn.
Có vẻ như cảm thấy Tiểu Sơn quá ầm ĩ nên dự định đánh chết trước rồi mới mang đi.
Khâu Nhị, Khâu Tam há có thể dễ dàng để chuyện như vậy xảy ra, bọn họ hung tợn trừng mắt muốn tiến lên nhưng hai người đang vật lộn với họ cũng lấy ra dùi đá y hệt như người nọ, thoáng cái đã nện vào trên mặt Khâu Nhị, trong khoảnh khắc không nhìn kỹ, Khâu Nhị bị trúng chiêu, cực kỳ đau đớn.
Khâu Tam tránh được nguy hiểm nhưng chiêu thứ hai, thứ ba liên tục ập tới, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng, chỉ riêng tránh né những chiêu này cũng không kịp nên hắn không có thời gian bận tâm đến Tiểu Sơn nữa.
Đúng lúc Khâu Nhị, Khâu Tam vừa lo lắng vừa tức giận, tiếng mũi tên xuyên qua không trung đột nhiên vang lên.
Chờ Khâu Nhị và Khâu Tam bình tĩnh nhìn lại thì thấy hai nam nhân vốn đang cưỡi trên người bọn họ đột nhiên yên lặng bất động.
Trên ngực hai nam nhân đều bị mũi tên xuyên thủng qua, thậm chí máu trên đầu nhọn của mũi tên còn tạo thành bọt nước, rơi xuống trên gò má của Khâu Nhị và Khâu Tam.
Dường như hai người này cũng rất kinh ngạc sao mình lại có thể trúng tên, bọn họ cúi đầu sững sờ nhìn mũi tên trên ngực mình, cứ như vậy mất đi năng lực hành động trong sự kinh ngạc, co giật một lúc rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Lúc này Khâu Nhị và Khâu Tam mới phản ứng lại, đẩy hoang dân trên người ra, quay đầu tìm cháu trai nhỏ.
Nhưng sau lưng nam nhân khống chế cháu trai nhỏ cũng bị cắm một mũi tên, lúc này gã đang từ từ ngã xuống đất, mà Tiểu Sơn nhìn gã với vẻ mặt kinh ngạc, nghiễm nhiên cũng bị dọa đến choáng váng.
Khâu Nhị, Khâu Tam đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy ở chỗ bọn họ vừa đứng có một thiếu nữ đang khó nhọc buông cung tên xuống.
Ba mũi tên này là nàng bắn ra.
Vả lại đều xuyên thấu trái tim của mấy nam nhân kia, cực kỳ chuẩn xác không hề lệch một chút nào.
Lúc này cuối cùng Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ cũng chạy tới bên cạnh Tiểu Sơn, hai đứa trẻ không để ý đến người nằm trong vũng máu mà chỉ quan tâm nhìn Tiểu Sơn.
“Ngươi không sao chứ?”
“Mau đứng lên.”
Tiểu Sơn đờ đẫn nhìn bọn họ, một hồi lâu sau nước mắt mới trào ra từ trong hốc mắt, òa khóc nức nở.
Lão Khâu thúc nghe thấy động tĩnh khác thường mà chạy tới, nhìn thấy tình hình bên này cũng sửng sốt.
Lưu thị ôm lấy đứa trẻ, lão Khâu thúc cũng đỡ hai nhi tử bị ngã dưới đất dậy.
So với sự hỏi han ân cần của người một nhà bọn họ, Bạch Quân Quân thật sự hơi tách biệt.
Nàng xác định chung quanh không còn động tĩnh khác thường nào nữa rồi mới tiến lên, rút mũi tên trên thân thể người chết ra.
Nàng chỉ có năm mũi tên, tuyệt đối không thể lãng phí.
Bạch Quân Quân liếc mắt nhìn thoáng qua dùi đá rơi trên mặt đất rồi lại yên lặng nhặt lên, ước lượng trong tay, nặng, thật sự rất nặng.
Tuy rằng hơi yếu hơn so với dao nhưng cũng coi như là một vũ khí tiện tay khi cận chiến.
Nàng bảo Bạch Táp Táp nhặt hai cái dùi đá còn lại lên, Bạch Táp Táp không chút chần chừ, lập tức nhặt lên rồi đặt chung với ná.
Lúc này người Khâu gia mới có thời gian xem xét tình hình chung quanh, nhìn thấy ba người nằm trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy phức tạp.
Vừa nhìn thấy hai gò má lõm xuống, gầy trở cả xương của mấy người này liền biết là hoang dân cùng khổ, không nghĩ rằng lại phục kích một nhà bọn họ ở chỗ này.
Nhìn thấy trên khuôn mặt mấy người lão Khâu thúc lộ ra vẻ không đành lòng, lúc này Bạch Quân Quân mới nói: “Những người này đều là những kẻ liều mạng, nếu như ta chậm một bước thì người chết chính là mọi người.”