Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 55 - Chương 55. Đạo Sinh Tồn

Chương 55. Đạo sinh tồn Chương 55. Đạo sinh tồn

Đương nhiên không phải Bạch Quân Quân bắn tiếng đe dọa.

Ngay như vừa rồi trong lúc nguy cấp kia, e rằng nếu Bạch Quân chỉ chậm một bước thôi thì Tiểu Sơn sẽ mất mạng ngay tức khắc.

Trẻ em không thể chịu nổi trọng lực của cái dùi đá này.

Không thấy trên mặt Khâu Nhị đã nhanh chóng sưng vù lên đấy sao?

Lão Khâu thúc thở dài, trong lòng có cảm giác như sống sốt sau tai nạn.

“Quân Quân cô nương, cảm tạ cháu đã cứu mấy tiểu tử ngốc nhà chúng ta, nếu không nhờ có cháu thì chỉ sợ chúng nó đã...”

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Bạch Quân Quân cực kỳ bình tĩnh khước từ lòng biết ơn của lão Khâu thúc, quay đầu nhìn về phía Khâu Nhị và Khâu Tam: “Trên tay các ngươi đều có vũ khí, lần sau đừng có truy đuổi một cách ngốc nghếch như vậy nữa mà hãy rút cung tên ra.”

Khâu Nhị và Khâu Tam ngượng ngùng gật đầu.

Vừa rồi nhìn thấy Tiểu Sơn bị người bắt đi, trong khoảnh khắc hoảng sợ bọn họ mới có thể truy đuổi theo bản năng, bây giờ nghĩ lại nếu lúc ấy phản ứng đầu tiên của bọn họ không phải là truy đuổi mà là bắn tên vào chân của người nọ, nói không chừng sẽ không rơi vào trong vòng mai phục của hai người phía sau.

Khâu Nhị cũng sẽ không phải chịu một cú đánh vô ích như vậy.

Miệng vết thương trên mặt hắn thoáng nhìn đã thấy đau, cũng không biết phải bao lâu mới có thể khỏi hẳn.

May mắn thay lão Khâu thúc hiểu sơ qua về y thuật, hơn nữa vẫn luôn mang theo thuốc cầm máu tan bầm bên người nên đã bôi một ít lên mặt cho Khâu Nhị, vì vậy cuối cùng khuôn mặt của hắn cũng không còn quá đáng sợ nữa.

Bạch Quân Quân nhớ đến nồi canh nấm đang nấu bên bờ sông nên nhanh chóng bảo mọi người trở về.

May mà canh nấm bên này vẫn ổn.

Lúc này nấm trong ống tre đang bắt đầu nổi bọt nước, chỉ chốc lát nữa sẽ sôi sùng sục.

Nhưng Lưu thị đang săn sóc trấn an Tiểu Sơn nên không quan tâm đến nồi canh nấm, lão Khâu thúc cũng bận rộn giúp hai nhi tử kiểm tra thương thế nên Khâu Đại liền tự giác đảm nhận việc nấu nướng.

Sau khi bảo tỷ đệ Bạch Linh Vũ ngồi xuống bên cạnh, Bạch Quân Quân một mình cầm túi nước quay trở lại lấy nước lần nữa.

Vừa rồi Bạch Quân Quân đã bày ra bản lĩnh thật sự của mình ở trước mặt mọi người cho nên mọi người cũng không còn quá mức lo lắng khi nàng đi lấy nước một mình.

Chờ Bạch Quân Quân đi xa, Khâu Nhị vẫn không quên hỏi: “Táp Táp, vì sao trưởng tỷ của ngươi lại bắn tên giỏi như vậy?”

Bạch Táp Táp kiêu ngạo nhếch khóe môi lên: “Trưởng tỷ của ta không chỉ giỏi bắn tên mà lục nghệ[1] cũng đều không thua nam tử.”

[1] Lục nghệ bao gồm lễ, nhạc, bắn cung, toán học, cưỡi xe ngựa và thư pháp

Danh xưng thiên hạ đệ nhất tài nữ cũng không phải là hư danh.

Người khác không rõ nhưng lão Khâu thúc lại cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Lục nghệ không phải là thứ mà nữ tử nhà bình thường có thể học được, hơn nữa trường tư thục tầm thường vốn không giảng dạy lục nghệ.

Cho nên lão Khâu thúc lại càng tò mò hơn về thân phận của ba tỷ đệ Bạch gia, không biết những người mình cứu về trong lúc nhất thời nảy sinh lòng tốt rốt cuộc là thần tiên từ đâu đến.

Nhưng dường như Bạch Táp Táp đã được Bạch Quân Quân dặn dò, chỉ nói mấy câu rồi không nói nữa.

Lão Khâu thúc hiểu ý, không tiếp tục hỏi nữa.

Mà Bạch Quân Quân dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh cây kia.

Lúc này bên cạnh không có ai nên nàng lớn gan lấy nước, những lá cây như được trang bị vòi nước, nước ào ào chảy xuống, chẳng bao lâu sau mấy túi nước đã đầy ắp.

Mà túi nước vừa rồi Khâu Nhị, Khâu Tam vứt bỏ cũng được Bạch Quân Quân nhặt về, sau khi lấy đầy nước mới ôm tất cả trở về.

Mọi người thấy nàng ôm mấy túi nước căng phồng trở về thì không khỏi kinh ngạc: “Đây rốt cuộc là cây gì vậy? Sao lại có nhiều nước thế này?”

“Ngay tại bên kia, cháu cũng không biết gọi là cây gì.” Bạch Quân Quân giả ngu, cũng tỏ ra sững sờ.

May thay vừa rồi Khâu Nhị và Khâu Tam cũng nhìn thấy cái cây ướt sũng đó cho nên cha già vừa hỏi liền gật đầu tiếp lời: “Đúng vậy, cái cây kia không biết sao lại thế nữa, chảy ra rất nhiều nước, con đoán chừng chắc hẳn phía dưới nó có một con suối.”

“Nước này có thể uống được không?” Lưu thị hơi lo lắng.

Dù sao mọi người cũng chưa từng uống, hoặc ít hoặc nhiều cũng cảm thấy hơi không yên tâm.

“Ôi, có thể uống được hay không chẳng phải đợi lát nữa sẽ biết sao?”

Khâu Đại chỉ chỉ nồi canh nấm chuẩn bị sôi trào.

Bình Luận (0)
Comment