Chỉ thấy thiếu niên kia khắp người lửa giận đùng đùng, ngọn lửa này trong giây lát đã chôn vùi thánh vật của Vu tộc, lại không hề có chút ảnh hưởng nào đối với thiếu niên kia.
Vu sư này đang cảm thấy kinh hãi, chợt phát hiện mẫu trùng trong cơ thể lại truyền đến sự dao động bất an một lần nữa, hắn ta quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào những thôn dân bị trói kia, cổ trùng trong cơ thể của bọn họ cũng đang dần dần được thanh lọc.
Lúc này hắn mới bất ngờ phát hiện, thì ra những dây leo đột nhiên sinh trưởng đó không chỉ không ngừng buộc chặt thôn dân đơn giản như vậy.
Ở phía trên của dây leo này, hình như còn có những sợi chân nấm gì đó không nhìn thấy, chúng nó có thể đi vào trong cơ thể của thôn dân chiếm đoạt đám trứng và mẫu trùng trong cơ thể.
Hắn ta thật vất vả mới gieo được đám cổ trùng nhỏ vào trong cơ thể thôn dân lại từng chút một bị tiêu hao sạch sẽ.
Mà giữa cổ trùng có sự ràng buộc quan hệ, cổ trùng bản mệnh trong cơ thể hắn cảm nhận được thánh vật đã biến mất, vô cùng bất an.
Vu sư phát hiện tình hình này, mới nhìn thẳng vào nữ hài vẫn luôn bất động kia.
Vừa rồi chỉ cho là cô bé này không có uy hiếp, rõ ràng là hắn ta sai rồi, chỉ sợ sự uy hiếp của cô bé kia hoàn toàn không hề kém thiếu niên.
Thiếu niên chỉ thôn tính đầu lâu của hắn, nhưng cô bé này lại đang tiêu diệt, thế nhưng đây là cổ trùng trong cơ thể của hơn một ngàn thôn dân.
Vu sư biết lần này kế hoạch nuôi cổ của mình chắc chắn phải dẹp rồi, hắn ta di chuyển chuẩn bị chạy trốn.
Thiếu niên vừa rồi kia lại không biết đã đi tới bên cạnh hắn ta từ lúc nào: "Muốn gây chuyện rồi bỏ trốn?"
Vu sư nghẹn họng, bình mẻ không sợ rơi nói: "Có gan thì ngươi giết ta đi, ta chết rồi, hơn một ngàn thôn dân này chắc chắn sẽ chôn cùng, tự ngươi nghĩ cho rõ ràng đi."
Lý Văn Li hơi nghiêng đầu: "Dùng chuyện này uy hiếp ta?"
"Trong cơ thể ta cất giấu hàng trăm hàng ngàn chất độc, chỉ cần ta chết, mẫu trùng trong cơ thể sẽ mất đi khống chế, đến lúc đó huyện An này sẽ trở thành địa ngục nhân gian."
Vu sư này còn đang lải nhải tiếp tục nói chuyện, Lý Văn Li đã mất kiên nhẫn như một cái búa máy đập ngất đi.
Người này có phải ngốc hay không?
Ngoại trừ giết chết, còn nhiều, rất nhiều cách để khống chế một người.
"..." Vu sư.
Giải quyết Vu sư xong, Lý Văn Li mới nhìn sang bên kia.
Lúc này, là chiến trường của một mình Bạch Quân Quân.
Nghe nói dị năng hệ mộc năng lực dũ thuật khá lợi hại, nhưng đội trưởng Gấu Trắng từ trước đến nay chỉ trị liệu cho người của căn cứ Gấu Trắng, có không ít năng nhân dị sĩ bị bệnh sắp chết vì để có được cơ hội sống lại như vậy nên đã gia nhập căn cứ Gấu Trắng.
Lý Văn Li từ trước đến nay chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy, hôm nay có may mắn được nhìn thấy một lần, nhưng lần đầu tiên cũng là nhìn lấy tình cảnh một lần trị liệu cho một ngàn người, quả thực kích thích.
Lúc này trên người Lý Văn Li cũng có nhiều chỗ bị thương, những vết thương này tất cả đều là do cổ trùng gặm nuốt lưu lại một cái lỗ máu, nhìn rất là khủng bố.
Nhưng hồ ly từ trước đến nay là người da dày thịt béo, chút vết thương ngoài da ấy hắn còn không để vào mắt, cho nên chỉ ngồi xếp bằng ở trên đài cao liếc nhìn Quân Quân biểu diễn.
Bạch Quân Quân hai tay khống chế dị năng, mượn những sợi dây leo khống chế hơn một ngàn thôn dân này lại, sau đó lại phân hoá dị năng tiến vào trong cơ thể những người này, tiêu diệt sạch sẽ đám trùng nhỏ và trứng trùng trong cơ thể của bọn họ không còn một mống nào.
Thôn tính hết đám trùng xong nàng lại chuyển đến chỗ của cây bắt muỗi.
Cây bắt muỗi thích ăn côn trùng, bây giờ được nhiều trùng độc như vậy, vui vẻ nhánh hoa run rẩy.
Thân thể vốn dĩ đã mập lại to thêm một vòng nhỏ.
Lúc đó tiểu thự sam nhìn cây bắt muỗi ngây ngô vui vẻ lắc đầu, tên đần độn này, không biết đi ra ngoài lăn lộn luôn luôn cần phải trả giá sao?
Hiện tại ăn càng nhiều, tương lai phải phun ra càng nhiều.
Đáng tiếc, cây bắt muỗi không thông minh bằng nó, không ngộ được đến tầng này.
Tiểu thự sam thở dài.
Bên ngoài, Bạch Quân Quân thật vất vả mới xua đuổi được sạch sẽ toàn bộ đám côn trùng này.