Một lúc lâu sau, nàng mở mắt, trong mắt cuối cùng không còn sự căm thù như khi trước.
“Sao rồi?” Vu Vân Lan ân cần hỏi một câu.
“Trên người bọn họ đúng là không có quạ Vu Nha.” Vu Noãn đúng sự thật biểu đạt.
Lý Văn Li nghiêm túc gật đầu: “Chúng ta thật sự vô tội, hơn nữa cái thứ gọi là quạ Vu Nha này, vừa nghe đã biết là tà đạo, cho dù chúng ta có cầm phải cũng sẽ không dùng, cần nó để làm gì chứ?”
Hồ ly nói như móc hết tim gan, ngay cả Vu Vân Lan đa nghi cũng không tìm ra sơ hở.
Quả tực bọn họ thật sự không lấy, chỉ đốt bỏ mà thôi.
Nếu mấy tiểu tỷ tỷ này muốn tìm lại quạ Vu Nha lần nữa thì đúng là hơi khó, bọn họ đốt bỏ từ lâu rồi, đến cả tro tàn cũng chẳng còn.
Dù sao thứ Lý Văn Li dùng để đốt chính là hỏa linh, thứ này cũng không khác Tam Muội Chân Hỏa là mấy, sao một con tiểu trùng có thể chống lại cơ chứ?
Hồ ly khẽ cong môi cười.
Các Thánh Nữ lại bị mất đầu mối điều tra thêm lần nữa, bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Vậy quạ Vu Nha đâu mất rồi?”
Vu Noãn lãnh đạm nhìn nàng ta, lắc đầu một cái: “Từ nãy tới giờ, liên kết giữa ta và quạ Vu Nha đã bị cắt đứt, trước đó ta còn có thể cảm nhận được vị trí của nó, bây giờ lại chẳng biết nó ở nơi nào.”
“Sao có thể?” Sắc mặt Vu Vân Lan cực kỳ khó coi.
“Cho nên con mới để lại phản đồ, định tra khảo cho thật kỹ, nhưng sư thúc đã giết hắn, manh mối duy nhất bị chặt đứt rồi.”
Vu Noãn lạnh lùng đáp lại, khiến cho sắc mặt Vu Vân Lan càng lúc càng tái nhợt đi.
“Sao mà ta biết được! Ta thấy hắn bò dậy định chạy trốn, tưởng rằng tật xấu do dự không quyết đoán của con lại sắp làm hỏng chuyện nên mới ra tay. Muốn trách thì trách con không để người ta tin tưởng ấy!”
Mọi người nhìn hai người đang chuẩn bị lao vào cấu xé nhau, im lặng không nói gì.
Nghe nói người thừa kế của Vu Tổ Sơn vẫn chưa được quyết định, mười sáu vị Thánh Nữ đều có cơ hội.
Tuy nhiên, mười sáu Thánh Nữ ở mười sáu đàn khẩu này thường hoạt động độc lập, ai nấy đều chỉ lo việc của mình, không giao thiệp với người khác.
Người thường tốt nhất đừng nên để mình cuốn vào cuộc nội chiến của bọn họ.
Chẳng ai biết được cuối cùng hươu chết sẽ về tay ai.
Chuyện tranh quyền đoạt vị giữa các thánh nữ cũng gay gắt chẳng kém gì các hoàng tử tranh không ở bên ngoài, thậm chí còn tàn nhẫn và khốc liệt hơn nhiều.
Dù sao mấy thánh nữ này chẳng có ai là đèn cạn dầu, một đám biết nuôi trùng cổ, đúng là tai họa của nhân gian.
Ngay lúc hai bên đang đôi co chẳng ai chịu thua ai, trời cũng tang tảng sáng, trong rặng nhà dân xuất hiện không ít tiếng gà gáy gọi bình minh.
Bạch Quân Quân ngáp một cái, không biết mình đã bỏ lỡ chuyện gì.
Cái ngáp này của nàng đã hấp dẫn sự chú ý của Vu Noãn và Vu Vân Lan.
Vu Vân Lan thoáng nhìn Bạch Quân quân, không nhìn được mà hừ lạnh một tiếng: “Tiểu nha đầu, ngươi thật sự nghĩ là không có can hệ gì đến mình à, cao cao tại thượng quá nhỉ?”
“…” Bạch Quân Quân cạn lời.
Không thì thế nào nữa? Nàng phải tham gia giằng co với bọn họ chắc?
Không chờ Bạch Quân Quân kịp nói gì, Lý Văn Li đã mỉm cười bênh vực người của mình:
“Hai vị Thánh Nữ thứ lỗi, chúng ta chỉ là những kẻ qua đường, vô tình bị cuốn vào cuộc tranh đấu của chư vị. Hiện giờ hiểu lầm đã được gỡ bỏ, có phải chúng ta nên ai lo chuyện nấy rồi hay không? Chư vị tiếp tục tìm đồ của chư vị, chúng ta cũng phải đi tìm huyện nha lão gia xin dấu rời đi, dù sao thì nếu kéo dài thêm mấy ngày nữa, chúng ta sẽ rất khó đi qua Tam Xá Khẩu.”
Đối với quy củ của Tam Xá Khẩu, đương nhiên các thánh nữ rõ như lòng bàn tay, Vu Noãn là người hiểu lý lẽ, gật đầu bảo: “Nếu hiểu lầm đã được gỡ bỏ, vậy thì các người rời đi cũng được.”
“Đa tạ Thánh Nữ thông cảm.” Lý Văn Li lệ phép chắp tay với Vu Noãn.
A Đao nhìn thấy công tử nhà mình chắp tay hành lễ, cũng chỉ đành khom lưng trước Vu Noãn.
Nhưng Vu Vân Lan lại nhíu mày, tỏ vẻ không vui: “Không được! Các ngươi là những kẻ đã tiếp xúc với phản đồ, nếu các ngươi rời đi, ai giúp chúng ta tìm thánh vật đây!”
Lý Văn Li nhàn nhạt liếc nàng ta một cái: “Xin Thánh Nữ minh giám, quá trình chúng ta chạm mặt phản đồ, chư vị cũng đã rõ mồn một, còn nữa, chư vị cũng đã kiểm tra rồi, trên người chúng ta cũng chẳng hề có thứ gì giống quạ Vu Nha gì đó hết.”