“Thay vì lãng phí thời gian với mấy người chúng ta, chi bằng thảo luận lại xem tuyến đường kẻ đó có thể đi ra sao, ai biết hắn dùng thủ đoạn gì để giấu thứ đồ kia cơ chứ. Còn nữa không phải chư vị nói mình có kết nối với thứ đó sao, hãy mau đổi vị trí xem thứ kết nối đó có còn hoạt động được không. Lỡ như thứ đó thật sự bị người khác lấy đi mất rồi, chư vị có muốn khóc cũng chẳng kịp đâu.”
Lời Lý Văn Li nói hoàn toàn đánh trúng tim đen của đám Thánh Nữ.
Nếu như không tìm được thánh vật mang về, đối với bọn họ mà nói, chuyện này cực kỳ nghiêm trọng.
Đôi mắt Vu Noãn ánh lên sự buồn bã, quay lưng bỏ đi đầu tiên.
Vu Vân Lan nhìn thấy Vu Noãn bỏ đi, cũng sốt ruột đuổi theo con đường của nàng ta.
Khi đi theo, nàng ta còn không quên bảo thị nữ của mình đưa hai nam tử xà lân này đi theo.
Nhìn đám người đeo ngọc bội kêu “leng keng” này lần lượt rời đi, mọi người mới thở phảo nhẹ nhõm.
Cảm giác áp bức mà đám Thánh Nữ này đem lại lớn không tả xiết, chỉ hơi vô ý một chút thôi cũng sẽ mất mạng như chơi.
Tri huyện thở phào, đang định trở lại công đường lo chuyện công văn, Lý Văn Li đã khoanh hai tay, cười tủm tỉm nhìn ông ta.
“Thưa huyện nha lão gia, chúng ta tới đây vì muốn xin phê công văn, phiền ông làm nhanh một chút.”
“…” Tri huyện sửng sốt, quên mất hai thiếu niên này vẫn còn ở đây.
Thật tình mà nói, mọi người ở đây đều được hai người này cứu mạng, dù xét về tình hay về lý, huyện này đều nên cảm tạ bọn họ.
Vì thế, thái độ của tri huyện cũng không qua loa lấy lệ như lúc ban đầu nữa.
“Các ngươi mang công văn tới đi, ta đợi các ngươi ở huyện nha.”
Lý Văn Li vừa lòng quay đi tìm đại tiểu thư, chuẩn bị trở về trạm dịch cùng với nàng, gọi mọi người tỉnh giấc.
Nhưng vừa mới quay đầu, hắn đã trông thấy đại tiểu thư đứng trên đài cao, nghiêm túc kiểm tra vàng bạc châu báu.
Hành động lộ liễu của nàng dọa cho đám phú hộ kia giật bắn cả mình.
Những thứ này đều là do tên Vu Sư kia bảo cho bọn họ chi ra để cung phụng Vu Thần.
Tất cả số châu báu được dùng để tế lễ trước Vu Thần đều thuộc về Vu thần, dân chúng không thể nào đòi lại được.
Nhưng tên vu y kia là giả, chỉ trong một chốc một lát, bọn họ đã bắt đầu do dự, không biết có nên đòi lại số châu báu này về hay không.
Bạch Quân Quân nghiêm túc nhìn đám phú hộ kia, trịnh trọng trả lời: “Số cống phẩm được đưa lên dàn tế Vu Thần sẽ được ghi hết lại. Tuy rằng vu y là giả, nhưng chuyện các ngươi cung phụng Vu Thần lại là thật, cho nên nếu muốn đòi chúng trở về, nhất định phải cẩn thận một chút.”
“…” Lý Văn Li.
Đối với đám phú hộ mà nói, lời Bạch Quân Quân nói chính là điều bọn họ e ngại.
Số vàng bạc châu báu này lập tức trở nên không quan trọng nữa, bọn họ cũng không biết nên xử trí như thế nào mới êm xuôi.
Chẳng lẽ bọn họ phải tự đưa số châu báu cung phụng Vu Thần này đến Tam Xá Khẩu hay sao?
“Không cần đâu, vừa hay chúng ta sắp khởi hành tới Tam Xá Khẩu, có thể giúp các người đưa số châu báu này tới đó.”
Bạch Quân Quân vẫn rất nghiêm túc.
Đám phú hộ như thể tháo bỏ được gánh nặng trong lòng, vô cùng hứng khởi, liên tục chắp tay cảm tạ: “Vậy làm phiền các vị rồi.”
“Quán rượu Đông Thăng làm ăn rất đáng tin, các người yên tâm, nhất định sẽ đưa đến tận nơi cho các người.” Vẻ mặt Bạch Quân Quân vẫn nghiêm trang như cũ.
“…” Lý Văn Li.
Rốt cuộc đội trưởng Gấu Trắng tham tiền tới mức nào vậy hả… Hắn còn lâu mới tin mấy thứ này sẽ được đưa tới Tam Xá Khẩu.
Chỉ e vừa rời khỏi công huyện An, mấy thứ này đã lập tức rơi vào không gian của đại tiểu thư.
Lý Văn Li nhàn nhạt đưa mắt nhìn mấy cái rương lớn kia, bên trong toàn là vàng bạc và trang sức bằng vàng, nom kiểu dáng và chất lượng cũng chẳng khá khẩm gì, có điều ở thời cổ đại, mấy thứ đồ được làm bằng vàng bạc không mấy khi là đồ giả, cũng coi như đáng tiền.
Sau đó A Đao bị phái về đánh thức đám trẻ nhỏ.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li tiếp tục ngồi trên đài cao, nghiêm túc đóng vai trò thần giữ của.
Lúc ấy, A Phú A Quý bọn họ vẫn còn đang mơ màng, đột nhiên bị A Đao đánh thức, ai nấy đều ngẩn tò te.