Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 518 - Chương 518. Rời Đi

Chương 518. Rời đi Chương 518. Rời đi

Mọi người ở trạm dịch hoàn toàn không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, uống nước tiên xong, ai nấy đều ngủ say sưa.

Tới khi mọi họ ngáp ngắn ngáp dài tới nơi, mới biết được hồ ly huynh đệ và tiểu hùng cô nương đã hẹn trước với tri huyện của huyện An, chỉ chờ bọn họ đưa công văn tới đó.

Mọi người nhanh chóng thu dọn hành trang, theo A Đao tới phủ tri huyện.

Lúc này, đám dân chúng vừa may mắn thoát chết bên ngoài phủ tri huyện đều đã về hết rồi.

Tại phủ tri huyện, người của Cổ Nguyệt y đường nghe tin mà chạy tới, đang dập đầu xin huyện nha lão gia thương tình thả sư phụ của bọn họ.

Hai mắt Hồ đại sư huynh đẫm lệ, chấm nước mắt kể lại nỗi oan của sư phụ.

“Huyện nha lão gia minh giám, sư phụ ta cũng chỉ bị căn bệnh quái ác này hại, không phải do thuốc mà sư phụ dùng có vấn đề, mà là vì cổ độc bản này vốn đã vô cùng nguy hiểm, kẻ thật sự nên bị giam vào đại lao chính là tên vu y gạt người kie. Xin huyện nha lão gia khai ân, thả sư phụ ta về!”

“Xin huyện nha lão gia khai ân, thả sư phụ ta về.”

“Xin huyện nha lão gia khai ân, thả sư phụ ta về.”

“Xin huyện nha lão gia khai ân, thả sư phụ ta về.”

Tri huyện nhìn đám người của Cổ Nguyệt y đường bằng ánh mắt phức tạp.

Ông ta quả thực nên thả Hồ đại phu.

Nhưng nếu như tha bổng cho Hồ đại phu, vậy thì có khác gì chứng minh ông ta là kẻ ngu xuẩn đâu?

Đây không phải đang tự nhận ông ta còn chưa điều tra rõ ngọn ngành đã tùy tiện bắt giam người vô tội, coi thường tính mạng con người hay sao?

Tri huyện chỉ cảm thấy thả người chẳng khác gì tự vả mặt mình, mà không thả người thì chuyện cũng chẳng êm đẹp được bao nhiêu.

Đang trong lúc rối ren, sư gia lên tiếng: “Huyện thái gia, thật ra tiểu nhân thấy thế này. Quả thật tất cả mọi chuyện đều là do tên vu y kia một tay dựng nên, hắn mới là kẻ đáng trách nhất, nhưng Hồ đại phu này chưa tìm hiểu rõ tình hình đã vội kê đơn bốc thuốc, gây hại tới mười mấy mạng người vô tội cũng là sự thật.”

“Đúng vậy, chính là như thế, không sai!” Lời Sư gia nói như đánh thẳng vào lòng tri huyện, ông ta gật đầu lia lịa, vẻ mặt phấn chấn.

Sư gia tiếp tục hiến kế: “Huyện thái gia vốn là người công chính nghiêm minh, chi bằng thả Hồ đại phu này ra đi.”

“Thả ư?” Quan tri huyện nhướng mày, sư gia này nói như vậy là sao chứ?

“Xin huyện thái gia đừng vội nóng giận.” Sư gia bình tĩnh, tiếp tục hiến kế: “Ý của tiểu nhân là, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, vì để Hồ đại phu nhớ lấy tội trạng của mình, chúng ta ta hãy đuổi Hồ đại phu khỏi huyện An này, để hắn trở thành kẻ tha hương, ngài thấy như vậy có ổn không? Làm như vậy vừa có thể trách tội Hồ đại phu, phải vừa chứng minh lòng nhân từ của ngài.”

“Kế này hay! Kế này hay!” Quan tri huyện nghe mà sáng hết cả mắt.

Kể từ đó, Hồ đại phu vừa được thả theo đúng lẽ đời, về sau ông ấy cũng sẽ không luẩn quẩn ở đây khiến cho tri huyện gai mắt được nữa!

Rất hay, rất hay!

Quan tri huyện sai người lôi Hồ đại phu ra khỏi đại lao.

Trên đài cao bên ngoài công đường, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đã chứng kiến toàn bộ trò khôi hài này.

Trên “cánh rừng lớn này”, quả nhiên loài chim gì cũng có, nhìn xem tên tri huyện này đã làm ra trò ngu xuẩn gì đi.

Chỉ vì muốn giữ mặt mũi cho bản thân mình, ông ta còn nỡ đuổi cả đại phu đi ư?

Thời buổi này khói lửa rợp trời, ngoài những kẻ có thể đánh trận ra thì thầy y là lớp người quan trọng nhất, ông ta không cung phụng đại phu này cho tốt, lại còn đuổi người ta đi.

Về sau ngộ nhỡ huyện An gặp phải dịch bệnh khác thì phải làm sao đây?

Chuyện này cũng thật là nực cười.

Có điều bọn họ cũng không định làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn Hồ đại phu bị thẩm vấn lên lớp, bị đuổi khỏi, còn bị hạ lệnh cưỡng chế, rằng phải cuốn gói khỏi huyện An trước khi trời đứng bóng gì đó, hóng hớn được đủ thứ chuyện.

Hồ đại phu ban đầu cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng sau đó lại im bặt, có vẻ đã hoàn toàn thất vọng về lão quan tri huyện này rồi.

Ông ấy cũng chẳng định chống đối hay cãi lại, chỉ lặng lẽ cúi đầu, trông như đã già đi mười tuổi, khi rời khỏi huyện An, cũng không có lấy một ai tới níu kéo.

Bình Luận (0)
Comment