Mọi người đều sợ phải dính vào Hồ đại phu đã thất thế, dù sao Hồ đại phu cũng đã bị đuổi khỏi huyện An, nhưng bọn họ vẫn muốn được sống ở nơi này.
Hồ đại phu ra đi với hai bàn tay trắng, hơn nửa đời người sinh sống ở huyện ện, không biết tính kế sinh nhai thế nào nữa.
Đang không biết đưa đám đồ đệ của mình đi đâu về đâu thì từ trên đài cao, bỗng nhiên có một giọng quen thuộc gọi tên ông ấy.
“Này, đại thúc.”
“?” Hồ đại phu tò mò ngẩng đầu, liền trông thấy hai thiếu niên ngồi như trẻ nhỏ trên đài cao, cười tủm tỉm nhìn mình.
“Có cái một nơi cũng không tệ lắm, nếu ông không có nơi nào để đi, ta khuyên ông nên đặt chân tới đó.”
“?” Hồ đại phu tỏ vẻ phân vân.
Đúng lúc này, xe ngựa của A Phú và A Quý cũng tới nơi.
Lý Văn Li chẳng buồn hàn huyên với tri huyện của huyện An Huyện, bèn bảo A Phú và A Quý vào trong chuẩn bị công văn, bảo Bạch Táp Táp chuẩn bị giấy bút cho mình, viết thêm một phong thư giới thiệu khác cho tri huyện béo của huyện Đại.
Hồ đại phu nhìn bọn họ bằng vẻ mặt kinh ngạc: “Tiểu huynh đệ, cậu…”
“Huyện Đại không giống nơi này đâu, đó là một nơi đáng để ông ở lại.”
Hồ đại phu vô cùng cảm động, cúi đầu thật sâu trước Lý Văn Li: “Lão già này xin đa tạ thiếu hiệp.”
“Chuyện nhỏ thôi, không tốn sức gì.” Lý Văn Li mỉm cười xua tay.
Bạch Quân Quân yên lặng nhìn Lý Văn Li, lại nhớ tới chuyện hồ ly từng trợ giúp đám người kỹ nữ chạy nạn kia, thậm chí còn ra tay tương trợ đủ loại người khốn khổ gặp trên đường.
Lý Văn Li này rõ ràng là một kẻ tàn nhẫn, vì sao lại có một trái tim nhân từ, ngây ngô như thế?
“?”
Cảm nhận được ánh mắt tò mò của đại tiểu thư, Lý Văn Li quay đầu lại nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu, bật cười hỏi: “Sao lại nhìn ta như vậy?”
“Chỉ là… Cảm thấy kỳ lạ.” Bạch Quân Quân cũng không diễn tả rõ ràng được cảm giác phức tạp của mình.
Dường như Lý Văn Li hiểu ý này, bèn nở nụ cười thẹn thùng: “Quả thật ta cũng không rõ vì sao người đời lại truyền tai nhau rằng ta là một tên ma đầu giết người không chớp mắt, ai quen biết ta cũng hiểu ta là một người tốt.”
“…” Bạch Quân Quân.
Nàng lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhân lúc mọi người không chú ý, len lén bỏ hết đống của cải châu báu này vào không gian, sau đó mới chui vào xe ngựa lớn, chuẩn bị ngủ nướng tiếp.
Dù sao cả một đêm không được chợp mắt, bây giờ mọi chuyện đã được, nàng cũng có thể an tâm say giấc rồi.
Bạch Táp Táp còn đang định hỏi xem trưởng tỷ và hồ ly ca ca đã gặp phải những chuyện gì, vì sao hai người bọn họ không ngủ đi mà lại xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng khi trông thấy trưởng ý đang che giấu vẻ mệt mỏi của mình, Bạch Táp Táp cũng xót xa.
Thậm chí để trưởng tỷ có thể ngủ ngon một chút, nàng còn định đưa Tiểu Vũ sang ngồi xe bên cạnh cùng với Tiểu Thiền ca ca và mọi người.
Trong xe ngựa này có một cái bàn, Lý Văn Li và Bạch Quân Quân mỗi người ngủ một bên, có cái bàn làm vật cách cũng rất vừa vặn.
Có điều hai người vừa mới nhắm mắt đã có cảm giác mình đã bỏ qua chuyện gì đó, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lại thấy xe ngựa bắt đầu chuyển động, hẳn là công văn đã được lo liệu xong xuôi, đoàn xe lại sắp khởi hành.
Đúng lúc này, Bạch Quân Quân cuối cùng cũng nhớ ra được mình đã bỏ lỡ cái gì.
Trời ơi, vì sao A Đao lại xuất hiện ở đây cùng với đám thánh nữ của Vu Tổ Sơn kia?
Hơn nữa, nhìn tư thế đó, hình như bọn họ cũng có giao tình gì đó?
Bạch Quân Quân loay hoay ngồi dậy, Lý Văn Li nằm đối diện nàng cũng bật dậy cùng lúc, còn chọc lên nóc xe ngựa, hỏi chuyện bằng thái độ nghiêm túc:
“A Đao, ngươi xuống đây, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“…” A Đao đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên nóc xe quyết định giả vờ không nghe thấy.
Nhưng ngay sau đó, Lý Văn Li đột nhiên chui ra khỏi thùng xe, hắn vốn đã có vóc người cao gầy, đứng bên ngoài xe thùng xe, không cần nhón chân cũng có thể nhìn rõ nóc xe ngựa.