Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 521 - Chương 521. Thánh Nữ

Chương 521. Thánh Nữ Chương 521. Thánh Nữ

Vu Noãn nhanh chóng vẩy lọ bộ phấn của mình lên không trung.

Ngay sau đó, A Đao ôm lấy eo Vu Noãn, tháo chạy khỏi lớp bột phấn đang rơi xuống nhanh như cắt.

Bột phấn vừa chạm đất, đám rắn lục kia đồng loạt tan ra như bùn loãng.

A Đao vô cùng kinh ngạc, sao người này lại giống công tử như vậy, nếu không phải chạy nhanh, chẳng phải cũng sẽ biến thành bùn loãng hay sao!

Có điều Vu Noãn chưa kịp nói gì, xung quanh lại tiếp tục xuất hiện dị trạng.

Trong đôi mắt Vu Noãn xuất hiện sự phẫn nộ, ngón tay mảnh khảnh của nàng ta giơ lên không trung, như thể đang triệu gọi thứ gì đó.

A Đao không biết, chỉ có thể đứng ở một bên yểm trợ nàng ta.

Quả nhiên, khi Vu Noãn đang kết nối với thứ gì đó, chung quanh đột nhiên xuất hiện mấy mũi tên.

Trong mắt kẻ có dị năng tốc độ, mấy mũi tên này không nhanh chút nào, thậm chí còn hơi chậm chạp.

Chặn những mũi tên này lại không phải việc gì khó đối với A Đao.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất ngăn mũi tên lại cho Vu Noãn.

Nhờ vậy, Vu Noãn đã có đủ thời gian kết nối với cổ trừng, tới khi mở mắt, ngón tay nàng ta xuất hiện một luồng khói màu tím.

Trông nó có vẻ giống làn khói, nhưng thật ra nếu nhìn kỹ, có thể trông thấy một đám tiểu trùng màu tím nhạt, bọn chúng có cánh, biết bay. Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, bọn chúng cất cánh, lao về phía các mũi tên ban nãy.

Vu Noãn làm xong những việc này mới quay lưng nhìn về phía A Đao.

“Ngươi là ai?”

A Đao cũng lãnh đạm hỏi lại nàng ta: “Còn ngươi là ai?”

Trong mắt A Đao chỉ có Lý Văn Li, đối với hắn mà nói, những người khác chẳng có gì khác nhau, tới cả Bạch Quân Quân cũng không lấy lòng được hắn, chứ đừng nói tới nữ nhân xa lạ này.

Vu Noãn từ nhỏ lớn lên ở Vu Tổ Sơn, mọi người trông thấy Thánh Nữ của Vu Tổ Sơn đều cung kính lễ phép, đâu giống người này, trong ánh mắt, trong giọng nói toàn là thái độ vô lễ.

Lúc đó A Đao chỉ chăm chăm đi về phía công tử, chỉ nhìn Vu Noãn thêm giây lát rồi cất bước rời đi, không ngờ Vu Noãn lại đi theo phía sau mình.

A Đao quay đầu lại, tỏ vẻ không vui: “Ngươi đi theo ta làm gì?”

Vu Noãn nhìn hắn, chẳng biết nói gì.

Nàng ta chỉ lần theo tung tích mình nghe ngóng được về thánh vật, đâu có đi theo hắn?

Còn nữa, nửa đêm canh ba, A Đao xuất hiện trên đường thế này mới gọi là kỳ lạ.

Niệm tình A Đao chắn mũi cho mình khi nãy, nàng ta đã không thèm so đo, vậy mà tên này không biết điều, lại còn dám chất vấn nàng ta.

Vu Noãn giơ tay lên, làn sương màu tím trên tay nàng ta bay lất phất, tựa như một con rắn màu tím.

“Không muốn chết thì câm miệng.” Vu Noãn đáp lại một câu lạnh lùng.

A Đao nhướng mày, nếu như Bạch Quân Quân chỉ khiến hắn cảm thấy chướng mắt, vậy thì người trước mặt đúng là chói mắt, sơ hở chút là lôi chuyện giết người ra uy hiết, nàng ta tưởng rằng mình là kẻ vô địch thiên hạ sao?

“Ta ra ngoài chỉ để tìm công tử nhà ta, không có hứng thú với chuyện của ngươi.”

“Tốt nhất là như vậy.” Vu Noãn lạnh lùng liếc hắn một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng mới đi được vài bước, cách đó không xa lại xuất hiện tiếng lục lạc.

A Đao giơ Huyền Đấu lên trước ngực làm thế thủ, vẻ mặt cảnh giác.

Một lát sau, có thêm hai người khác bước ra từ đám sương mù dày đặc, hai người kia cũng mặc y phục màu xanh thẳm như Vu Noãn, trước ngực và cổ chân bọn họ đều treo lục lạc.

Có điều Vu Noãn đã cố tình khống chế lục lạc của mình, chỉ cần không cố ý, sẽ rất ít khi phát ra tiếng vang.

Nhưng hai tiểu cô nương này thì khác, khi bọn họ chạy tới, tiếng lục lạc cũng vang lên, giữa màn đêm này, nghe có vẻ chói tai.

“Thánh Nữ.” Hai cái tiểu cô nương nọ vội bước tới chào hỏi Vu Noãn.

Phía trước bọn họ có một con tiểu trùng màu tím đang bay lượn, khi trông thấy Vu Noãn, tiểu trùng này bay trở lại vào ngón tay nàng ta, hòa làm một với đầu ngón tay nàng ta.

“Tình hình bên ngoài thành thế nào rồi?”

“Vân Lan sư thúc ở bên ngoài.”

“Vừa nãy trông thấy Vân Lan sư thúc tế lễ gọi cổ trùng, có phải sư thúc lại…”

Bình Luận (0)
Comment