Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 522 - Chương 522. Hóng Chuyện Mà Lại Ngủ Quên Mất

Chương 522. Hóng chuyện mà lại ngủ quên mất Chương 522. Hóng chuyện mà lại ngủ quên mất

Hai tiểu cô nương đang định nói tiếp, nhưng phát hiện A Đao ở cách đó không xa, bọn họ lại im bặt.

A Đao không định tham gia chuyện của bọn họ, biết người vừa đến cùng hội cùng thuyền với nữ nhân lạnh lùng trước mắt, bèn xoay người đi tiếp.

Nhưng A Đao vừa đi vài bước, lại nghe thấy tiếng Vu Noãn đuổi kịp theo, bèn dừng lại.

Vì Vu Noãn, hắn đã để chậm trễ thời gian đi tìm công tử, có Bạch Quân Quân lúc nào cũng gây chuyện ở đó, không biết công tử sẽ bị nàng ta đưa tới nơi nào.

A Đao cảm thấy sốt ruột, định chạy tới nha môn xem tình hình thế nào, vậy mà nơi đó lại có một đám người, nói không chừng hai người bọn họ đã đi về hướng ấy.

Ai ngờ đóm người Vu Noãn cũng đi theo hắn.

A Đao không còn cách nào khác, chỉ đành dừng bước, xem Vu Noãn rốt cuộc muốn làm gì.

Nhưng hắn dừng bước, Vu Noãn vẫn tiếp tục cất bước, không dừng lại theo hắn.

Đã chắc chắn Vu Noãn không cố tình đi theo mình, A Đao mới tiếp tục đi phía trước.

Nhưng vừa đi được một lát, chuyện lại trở thành Vu Noãn khó chịu, bởi vì A Đao cứ đi như vậy mãi, ngay cả thị nữ của nàng ta cũng cảm thấy A Đao cố ý đi theo bọn họ.

“…” A Đao.

Hai bên cứ đề phòng nhau như vậy, cả đoạn đường cứ người này dừng thì người kia đi, tới khi bước vào cửa nha môn, bọn họ trông thấy Lý Văn Li và Bạch Quân Quân đang đứng trên đài cao cãi cọ với người dân.

Lúc đó A Đao đi tới bên cạnh công tử nhà mình trước tiên, còn Vu Noãn cũng lập tức chạy tới bên cạnh tên giả danh vu y lừa gạt người khác kia.

Lúc này hai bên mới vỡ lẽ, thì ra một người thật sự tới đây chủ tử, một người khác lại tới để tìm phản đồ.

“Những chuyện xảy ra sau đó, công tử đều biết cả rồi.”

A Đao dường như đã nói hết lượng lời nói cả đời này cộng lại, tới khi ngước mắt lên nhìn, lại trông thấy Lý Văn Li và Bạch Quân Quân ngồi đối diện đã ngủ từ bao giờ.

Công tử nhà hắn dựa vào vách xe ngựa, duỗi cẳng chân, còn Bạch Quân Quân dựa vào bờ vai của hắn mà ngủ say sưa.

Đầu của hai người tựa sát vào nhau, tư thế thân mật một cách lạ thường.

A Đao ngồi cách một cái bàn khẽ nhíu mày, tự hỏi có nên quẳng Bạch Quân Quân ra ngoài hay không.

Trông dáng ngủ của công tử nhà hắn có vẻ rất không thoải mái, ngộ nhỡ chân tay bị tê thì phải làm sao đây.

Tuy nghĩ vậy, nhưng cuối cùng A Đao vẫn không ra tay, bởi vì… Công tử có tật hay ngái ngủ, nếu như bị đánh thức, ngài ấy sẽ không vui, sẽ nghĩ cách trêu chọc người khác.

Cuối cùng, A Đao chỉ có thể lẳng lặng rời khỏi đó, nhắm mắt làm ngơ.

Ai ngờ A Đao mới vừa lui ra ngoài, Lão Tăng ở bên ngoài đã cười với hắn.

“?”

Thấy vẻ mặt “ta hiểu mà” của Lão Tăng, A Đao tỏ vẻ nghi hoặc: “Sao vậy?”

“Có phải trông thánh nữ rất xinh đẹp hay không?” Lão Tăng chớp mắt giảo hoạt.

Lão Tăng vừa tới cửa, Thánh Nữ đã chẳng còn ở đây nữa, chứ đừng nói tới chuyện hắn biết A Đao có cuộc gặp gỡ như vậy.

“…” A Đao đáp lại một câu: “Ngươi thích hóng chuyện như Tiểu Thiền từ bao giờ vậy hả?”

Lão Tăng cong môi, tỏ vẻ mình quang minh chính đại: “Ta chỉ quan tâm huynh mà thôi, những người khác ta còn lâu mới quan tâm.”

“Ừ.” A Đao không nói gì, lẳng lặng trở lại nóc xe.

Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, Bạch Quân Quân mơ mơ màng màng ngủ một giấc vô cùng ngon, tới khi tỉnh dậy, đập vào mắt nàng là một mảng màu trắng toát.

“?” Nàng cảm thấy khó hiểu, bèn ngước mắt lên nhìn, trông thấy khuôn mặt quen thuộc của Lý Văn Ly đang ngủ một cách thoải mái, còn mảng màu trắng toát kia là phần cổ áo mà nàng kéo ra.

Cổ áo của người xưa chỉ cần bị xô lệch cũng sẽ tuột ra, lúc này hồ ly ngủ say sưa, để lộ phần ngực trắng tinh.

Trong khoảng thời gian này, hồ ly ăn uống không tồi, hơn nữa có cỏ cây chi thủy cung cấp dinh dưỡng, cơ thể hắn đang dần khỏe khoắn lên từng chút một.

Bây giờ trên người hắn đã bắt đầu có màu sắc của tuổi trẻ.

Bình Luận (0)
Comment