Bạch Quân Quân nhìn từ ngực hắn lên trên, trông thấy cần cổ thon dài cùng với hầu kết nam tính rõ ràng.
Phần xương quai hàm uyển chuyển mềm mại trông vô cùng hút mắt.
Bạch Quân Quân đang định duỗi tay sờ xem cảm giác khi chạm vào làn da quý báu của hồ ly, Lý Văn Li bỗng nhiên xoay người kéo Bạch Quân Quân vào trong lòng mình, chân cũng áp sát eo nàng.
“…” Bạch Quân Quân trợn tròn hai mắt.
Hắn lơ mơ nhớ lại lần trước khi hai người tới uống rượu ở quán rượu Đông Thăng, bọn họ đều uống say, cũng nằm chung trên một chiếc giường như vậy, có điều khi đó hồ ly còn nói nàng chẳng khác nào dây leo, quấn người ta thật chặt.
Bây giờ ai mới là người quấn lấy người khác vậy hả?
Vẻ mặt Bạch Quân Quân trở nên căng thẳng, cảm giác thấy khi đó mình đã bị hồ ly vu oan.
Bạch Quân Quân cũng không khách khí, không nói một lời mà duỗi tay vỗ lên bả vai ý hồ ly bảo hắn rời khỏi người mình.
Hồ ly không đáp lại.
Bạch Quân Quân tiếp tục vỗ bả vai Lý Văn Li, hành động này khiến cho hắn cảm thấy hơi khó chịu, chôn mặt vào hõm cổ của đại tiểu thư.
Ngửi được mùi cỏ cây thơm ngát trên người Bạch Quân Quân, hắn đang định nhắm mắt ngủ tiếp, bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Đang yên đang lành, sao bỗng dưng… hắn lại ngửi được mùi trên người đại tiểu thư cơ chứ?
Lúc này Lý Văn Li mới mở choàng mắt, trông thấy một mái tóc đen nhánh như, vừa ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa đã đụng phải chóp mũi đại tiểu thư.
Lý Văn Li trợn tròn hai mắt, không biết nên nói cái gì.
Bạch Quân Quân ngoài cười nhưng trong không cười, trả lại hắn một câu: “Ngươi quấn cũng chặt lắm đấy.”
“!” Bị đại tiểu thư xỉ vả như vậy, Lý Văn Li sửng sốt một lúc, sau đó mới nhận ra tay chân mình đều đang quấn chặt lấy người Bạch Quân Quân.
Chẳng trách hắn cảm thấy giấc ngủ này của mình ngon đến như vậy…
Lý Văn Li hắng giọng, giả vờ bình tĩnh ngồi dậy.
Khi ấy y phục trên người chàng thiếu niên xộc xệch, mái tóc đen như mực xõa sau lưng, mặt mày vẫn còn đỏ ửng, thắm đượm ý xuân, khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ.
Bạch Quân Quân nhìn bộ dạng này của hắn, không khỏi nhíu mày: “Vẻ mặt này của ngươi là sao vậy?”
Rõ ràng kẻ bị ôm là nàng, kẻ đỏ mặt, thét chói tai, mắng chửi loạn xạ cũng nên là nàng, vậy mà tên này lại ngược đời như thế, ngồi phắt dậy làm vẻ ngượng ngùng cho ai xem?
Bạch Quân Quân càng chắc mẩm trong lòng về chuyện Lý Văn Li khi trước đã đổ oan cho mình, nàng còn lâu mới quấn lấy người khác.
Lý Văn Li nhìn nàng, lời lẽ vô cùng chính đáng: “Không, ta chỉ trả lại cái ôm ngươi từng ôm mà thôi, ngươi biết đó, Tiểu Hồ đây không thích để kẻ khác chiếm được phần lời.”
“…” Bạch Quân Quân.
Trong mắt Bạch Quân Quân, tên hồ ly này chỉ đang lấy một cái cớ khiên cưỡng, nhưng lúc này nàng lại bị một chuyện khác thu hút sự chú ý, nheo mắt bảo rằng:
“Ngươi tự xưng Tiểu Hồ thêm lần nữa xem.”
“Tiểu Hồ thì sao chứ? Như vậy không phải khiêm tốn sao?” Lý Văn Li tỏ vẻ không hiểu.
Bạch Quân Quân: “…”
Không! Buồn nôn muốn chết, hắn là cái đồ không biết xấu hổ.
Bên ngoài, Lão Tăng nghe được tiếng nói chuyện vọng ra từ trong xe, hào hứng vén rèm lên: “Hai người tình rồi sao? Bên ngoài đã dựng trại để nấu nướng, chẳng bao lâu nữa sẽ có đồ ăn.”
Trong nháy mắt khi Lão Tăng vén rèm xe lên, Lý Văn Li nhanh tay lẹ mắt chắn ngay trước mặt Bạch Quân Quân, bảo với Lão Tăng rằng lát nữa bọn họ sẽ xuống xe, dặn hắn tới đó giúp đỡ trước.
Lão Tăng không nghi ngờ gì, gật đầu sau đó buông rèm rời đi.
Lúc này Lý Văn Li mới nhanh nhẹn xoay người sửa sang lại cổ áo cho Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân cúi đầu nhìn theo mới phát hiện cổ áo của mình cũng chẳng khác gì Lý Văn Li, bị tách ra hai bên.
Lúc này còn đang để lộ một mảng da trắng nõn nà.
Nhưng Bạch Quân Quân còn chưa kịp nói gì, Lý Văn Li đã chỉnh cổ áo của nàng ngay ngắn.
Nhìn Bạch Quân Quân trở lại vẻ ngăn nắp chỉnh tề như cũ, Lý Văn Li hài lòng nở nụ cười: “Được rồi, đại tiểu thư.”
“…” Bạch Quân Quân cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không thể tả thành lời, cuối cùng chỉ đành vén tóc, buộc lại kiểu tóc đuôi ngựa rồi xuống xe.