Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 524 - Chương 524. Tài Bếp Núc Khiến Mọi Người Trầm Trồ

Chương 524. Tài bếp núc khiến mọi người trầm trồ Chương 524. Tài bếp núc khiến mọi người trầm trồ

Ở trên xe ngược, Lý Văn Li nhìn Bạch Quân Quân xuống xe, tâm trạng cũng rất tốt.

Hắn vỗ ngực mình, ấn chặt trái tim đang đập loạn, sau đó mới chỉnh trang lại y phục trên người rồi xuống xe.

Bọn họ dừng xe ở một khoảng đất trống trong rừng rậm, đi từ huyện An đến Tam Xá Khẩu mất khoảng ba ngày, trong rừng rậm này có một lạch nước tự nhiên, rất tiện để dựng trại.

Dựa theo thói quen của quán rượu Đông Thăng, trước khi xuất phát, bọn họ sẽ chuẩn bị đồ ăn đủ để khởi hành đến huyện An, tới huyện An lại tiếp tục bổ sung lương thực để tới Tam Xá Khẩu.

Tới khi trên đường từ Tam Xá Khẩu đến huyện Anh, bọn họ sẽ tìm đồ ăn thức uống bên ngoài sau.

Nhưng vì chuyện phản đồ kia, huyện An đã rơi vào tình cảnh loạn lạc vô cùng.

A Phú và A Quý cũng không dám bổ sung lương thực ở huyện An, ai biết trong đó có chứa trứng trùng gì đó của lũ phản đồ hay không chứ?

Vậy nên bọn họ chỉ có thể đi tới đâu tính tới đấy, từ từ bổ sung lương thực cho đoàn người.

Tuy rằng chuyện này sẽ khiến thời gian rời đi bị chậm trễ, nhưng để phòng ngừa bất trắc, bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Có điều khoảng thời gian phí hoài mà A Phú và A Quý dự liệu từ trước đã không phí hoài, vì năng lực sinh tồn ở nơi hoang vu của đội bảy người vô cùng lợi hại.

Quán rượu Đông Thăng bọn họ còn chưa có dịp phát huy tài nghệ, Bạch Táp Táp cùng Bạch Linh Vũ đã ăn ý nhặt củi dựng bếp.

Mà Tiểu Thiền bọn họ thì xắn tay áo chạy tới lạch nước bắt cá.

Bọn họ làm việc rất lanh lẹ, cũng chẳng rõ làm thế nào, chưa được bao lâu đã lôi được cá từ lạch nước lên, hết con này đến con khác.

Cảnh tượng này khiến cho các vị huynh đệ của quán rượu Đông Thăng vô cùng kinh ngạc.

“Nhân gian đều nói thiên hạ lắm kẻ tài, quả thực là như vậy.”

Trước mắt bọn họ chỉ là những thiếu niên mười mấy tuổi, vậy mà khả năng làm việc đều không thể xem thường, khiến cho những kẻ bôn ba nhiều năm như bọn họ cũng phải nghiêng mình nể phục.

Mấy thùng cơm không biết mình được tán dương vẫn đang miệt mài nấu nướng, không chẳng bao lâu sau mùi thức ăn đã lan ra khắp nơi.

A Phú và A Quý nhìn mà sáng hết cả mắt, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, đi lấy dầu, muối, dấm, nước tương cho Bạch Táp Táp sử dụng.

Có mấy thứ này giúp sức, Bạch Táp Táp càng nhẹ gánh.

Mấy ngày này, lão Khâu Thúc đã dạy nàng không ít phương pháp nấu nướng của nhà nông, cuối cùng nàng cũng có cơ hội được phát huy thế mạnh.

Lúc Bạch Quân Quân và Lý Văn Li xuống xe, mọi người cũng lục tục chuẩn bị món chính, thấy vậy, cả hai bèn tự giác ngồi ở bên cạnh chờ ăn.

Bạch Táp Táp thấy trưởng tỷ và Lý Văn Li đã được nghỉ ngơi đầy đủ mà cười cong cả mắt.

Nàng chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ chẳng khác gì dâng lễ quý.

Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, sau khi rời khỏi huyện An, ba ngày sau đó, bọn họ đều trải qua ở vùng núi rừng hoang vu.

A Phú và A Quý nhớ rất rõ những vùng có nguồn thức ăn nước uống dồi dào nằm ở đâu, công việc dẫn đường của bọn họ diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Đương nhiên, ngoại trừ ngày đầu tiên khiến A Phú và A Quý phải cảm thán về khả năng sinh tồn của đội bảy người, những ngày sau đó, A Phú và A Quý đều đắm chìm trong tài bếp núc kinh thiên động địa của bọn họ.

Đặc biệt là mấy món do Lý Văn Li nấu, quả thực là khiến cho người ta mắt tròn mắt dẹt.

Đây rốt cuộc là tài nấu nướng thần thông quảng đại gì vậy, đều là nướng thịt, vì sao hồ ly tiểu huynh đệ có thể tạo ra mỹ vị nhân gian như thế!

Vì thế, mấy món vốn có hương vị chẳng tồi của Táp Táp bỗng trở nên ảm đạm, thiếu đi màu sắc.

Đối với sự sùng bái của bọn họ, Lý Văn Li cũng đã tập mãi thành quen.

Vậy mà đại tiểu thư lại hài lòng nở nụ cười, khiến cho hắn không kìm lòng được mà muốn xuống bếp nấu nướng cho nàng ăn.

Mọi người hưởng ké phúc của Bạch Quân Quân, được ăn không ít đồ ăn ngon.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tất cả mọi người đều béo lên một vòng, A Phú và A Quý thậm chí còn bắt đầu hy vọng lần khởi hành này có thể chậm lại một chút.

Ba ngày ba đêm trôi qua, cuối cùng đoàn người cũng có thể trông thấy ngọn núi cao chọc trời ngay trước mắt.

A Phú và A Quý hào hứng giới thiệu: “Phía trước chính là núi Vu Tổ, còn khoảng ba cái canh giờ nữa chúng ta sẽ đặt chân tới Tam Xá Khẩu.”

Ba canh giờ trôi qua rất nhanh, chẳng bao lâu sau trời đã tối om om.

“Không phải Tam Xá Khẩu có lệnh cấm đi lại ban đêm sao?” Bạch Quân Quân tỏ vẻ nghi hoặc.

Bình Luận (0)
Comment