Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt Bạch Quân Quân chính là một cây cầu quái dị, cây cầu này có tới bốn, năm lớp mái, càng lên phía trên càng nhỏ lại, tạo thành các lớp ngói, đẹp một cách lạ kỳ.
Mỗi một góc mái đều được treo lục lạc, lục lạc đong đưa theo gió, phát ra những âm thanh trong trẻo vui tươi.
A Phú nói kiểu kiến trúc ở Tam Xá Khẩu hầu hết đều như vậy.
Khi dựng cầu, bọn họ không dùng tới một cây đinh nào, nhưng lại có thể vững chãi trải qua hàng ngàn hàng vạn năm bão táp mà không hỏng hóc, sụp đổ.
Nghe nói ở nơi này, mỗi một cây cột đều có một vị thần bảo vệ, chính bọn họ là tác nhân khiến cho thanh gỗ vững vàng.
“Cầu Vân Vũ chính là cổng vào của Tam Xá Khẩu, có điều mọi người phải chú ý, nhất định không được mó tay vào cây cột, nếu không sẽ bị thần bảo hộ trừng phạt.”
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li tự giác gật đầu, bọn họ cũng không định gây chuyện.
Cây cột có thần bảo hộ hay không thì bọn họ không biết, nhưng nghe kể như vậy, bọn họ lại nghĩ trong mỗi cái cột đều có cổ trùng chống đỡ, lơ đãng chạm vào sẽ gặp họa.
Bọn họ cẩn trọng theo đội của mình bước qua cầu Vân Vũ, mọi người ở nơi này cũng giống như Vu Noãn, cũng mặc trường bào màu chàm, trước ngực đeo trang sức bạc.
Có điều người làm việc ở đây hầu hết đều là nam nhân, chỉ có các trưởng quan phụ trách kiểm kê công văn ngồi ở điện phủ là nữ.
Cũng dễ hiểu, ở núi Vu Tổ, địa vị của nữ nhân thường cao hơn nam nhân.
Nữ trưởng quan kiểm tra công văn, sau đó đối chiếu từng người, từng vật một có trong danh sách.
Khi nhìn tới đội bảy người, ánh mắt nàng ta hiện lên vẻ nghi hoặc:
“Ta không hiểu tại sao người nhỏ tuổi thế này cũng tới đây trao đổi hàng hóa, hơn nữa bọn họ cũng đều tới đây lần đầu tiên?”
“Đúng vậy.” A Phú và A Quý gật đầu: “Đây là người mới mà quán rượu Đông Thăng chúng ta vừa tuyển về. Ngài biết đó, đầu thu năm nào quán rượu Đông Thăng chúng ta cũng tiến hành bồi dưỡng người mới, chủ nhân nhà ta luôn mong có thể đào tạo bọn họ thành cốt các trong quán rượu của chúng ta.”
Có vẻ A Phú và A Quý thường xuyên đưa người mới tới đây, trả lời câu hỏi của nữ trưởng quan một cách suôn sẻ.
Trưởng quan phụ trách kiểm kê công văn không nói thêm gì, vẫy tay kêu người dẫn bọn họ đi.
Vào thời khắc cuối cùng, chợt nhớ ra điều gì đó, nàng ta: “Tuy rằng bọn họ tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn phải một người một phòng.”
“Chuyện này là đương nhiên, chúng ta xin tuân theo sắp xếp của Tam Xá Khẩu.”
“Ừm.”
Thấy bọn họ quả thật không có gì đáng ngờ, nữ trưởng quan cuối cùng cũng nhắm mắt cho qua không để ý tới bọn họ nữa.
Mọi người ngoan ngoãn theo người dẫn đường đi qua cổng kiểm tra.
Dọc theo đường đi, bọn họ bỗng trông thấy một nơi trông giống như Thổ Lâu (*) của thời hiện đại, nơi này là một vòm thành có hình tròn, chỉ có một cửa vào được, sau khi bước vào, khắp nơi đều là nhà ở.
(*)
Hiện tại phòng ốc đã sáng đèn, có vài phòng vẫn tối om như mực, chỗ nào có người ở, chỗ nào bỏ trống, vừa nhìn đã biết ngay.
Người dẫn đường đưa bọn họ tới phòng ở, bảo bọn họ vào ở cùng một lúc, mười sáu người ở mười sáu gian phòng khác nhau, vậy mà tòa kiến trúc hình tròn này vẫn còn thừa rất nhiều phòng trống.
Bạch Quân Quân cảm thấy bình thường, đối với nàng mà nói, ở một mình một phòng chẳng có gì kỳ lạ.
Ấy vậy mà Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp lại cảm thấy chẳng khác nào trời sụp xuống, không thể nào chấp nhận được chuyện này
Có điều cũng chẳng còn cách nào khác, dọc đường đi, bọn họ đã được A Phú và A Quý dặn dò cụ thể, bây giờ chỉ đành an phận tự ngủ một mình mà thôi.
Mọi người đã phiêu bạt trên xe ngựa suốt ba ngày ba đêm, ai nấy đều thấm mệt, vào tới phòng cũng chẳng làm gì nhiều, ngoan ngoãn bò lên giường mà ngủ.
Cách bày biện trong phòng ở cũng khá đơn giản, nhưng trên giường lại có một tấm chăn bông sạch sẽ, có thể nhìn ra, Tam Xá Khẩu vẫn chiếu cố cho thương lái qua lại khá nhiều, ít nhất thì điều kiện vệ sinh tốt hơn trạm dịch ở huyện An rất nhiều.
Bạch Quân Quân cũng không làm gì khác nữa, leo lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống, lúc này đã hơn mười một giờ đêm, đúng vào giờ ngủ.
Đêm nay Bạch Quân Quân không định giở trò gì, cho nên cũng cực kỳ ngoan ngoãn.