Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 527 - Chương 527. Siêu Ăn Ý

Chương 527. Siêu ăn ý Chương 527. Siêu ăn ý

Mặc dù lúc nửa đêm có cảm nhận được một rắn màu bạc chui vào phòng, bò đến đầu giường nhìn chằm chằm mình một lúc, nàng cũng không động đậy gì.

Khi trời tang tảng sáng, con rắn bằng bạc kia bỗng dưng biến mất không dấu vết gì.

Bạch Quân Quân xoay người một cái, tiếp tục ngủ.

Sau đó, nàng bị tiếng người rửa mặt ở phía ngoài hành lang đánh thức, lúc này mới biết, trời đã hừng.

Bạch Quân Quân ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy, vừa mở cửa đã trông thấy cửa phòng mình có một thau đồng đựng nước và một chiếc khăn bông, hẳn là người của Tam Xá Khẩu chuẩn bị.

Bạch Táp Táp đã đang rửa mặt ngoài hành làng phòng bên cạnh Bạch Quân Quân, nàng cũng chậm rãi rửa mặt theo mọi người.

Lúc đó, hồ ly ở cách nàng không xa, chỉ nhìn chăm chăm về phía nàng mà không chớp mắt.

Bạch Quân Quân nhìn thấy ánh mắt này liền biết tối hôm qua Lý Văn Li cũng trông thấy thứ ấy, nhưng lúc này đang ở trong địa bàn của người khác, để tránh tai vách mạch rừng, bọn họ chỉ có thể trao đổi ánh mắt, sau đó trở về với việc của mình.

Ở trong mắt A Đao, hai người này mới sáng sớm đã mặt mày đưa tình, hắn thở dài một hơi, sau đó tiếp tục nhắm mắt làm ngơ.

Mọi người rửa mặt xong thì dọn phòng ngay tắp lự, lúc này ba chiếc xe ngựa của bọn họ, bao gồm cả hàng hóa trên xe ngựa toàn đều đã được đưa tới lối tắt.

Ngoại bọn họ ra thì vẫn còn những thương đội khác, có điều nơi bọn họ tới không giống nhau, mọi người cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chào hỏi mấy câu đã đi mất dạng.

A Phú và A Quý đưa bọn họ rẽ về hướng bên trái, từ đây đi tiếp khoảng chừng bảy ngày nữa là có thể tới huyện Anh mà Nhị hoàng tử cai quản.

Mọi người ôm bụng đói mà ngồi trên xe ngựa, đi thẳng về phía huyện Anh, gần như chẳng ai nói với ai câu nào.

Tới khi hoàn toàn rời khỏi địa phận Tam Xá Khẩu, A Phú và A Quý mới để xe ngựa dừng lại ngay tại chỗ, nhóm lửa ăn sáng.

“Vì sao Tam Xá Khẩu chuẩn bị nước cho chúng ta rửa mặt nhưng lại không cho ăn sáng vậy?” Bạch Quân Quân tỏ vẻ nghi ngờ.

Nếu đã phục vụ tận tình tới mức ấy, sao lại không làm cho trót cơ chứ, làm vậy đâu khác gì đi đại tiện nhưng không chùi rửa, khiến cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.

A Phú thở dài bất đắc dĩ: “Cái chỗ Tam Xá Khẩu này ấy mà, bọn họ dám đưa tới mọi người cũng chẳng dám ăn. Dần dà, Tam Xá Khẩu cũng biết mọi người lo lắng điều gì, cho nên cũng dứt khoát không để lãng phí lương thực nữa.”

“Không lãng phí lương thực cũng hay, dù sao chúng ta chẳng dám ăn.” A Quý cũng phụ họa.

Thật ra ban đầu người của Tam Xá Khẩu cũng chuẩn bị đồ ăn thức uống để chiêu đãi bữa sáng, nhưng bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện những người này không dám ăn, hoặc là còn nguyên, hoặc là vứt trên đường.

Nguyên nhân chỉ có một: Mọi người sợ trong đồ ăn có cổ trùng.

Dần dà, Tam Xá Khẩu cũng không chuẩn bị bữa sáng nữa, lương thực của bọn họ cũng không phải do gió to thổi tới, có lòng chiêu đãi thương nhân đường xa cực nhọc, vậy mà người ta lại chẳng thèm gì.

Không thèm thì thôi, chẳng ảnh hưởng gì tới bọn họ.

Người ở Tam Xá Khẩu dễ tính, thương nhân cũng tự do.

Cứ vậy, hai bên đều không cần khiến cho đối phương cảm thấy áp lực, cũng coi như thông cảm lẫn nhau.

Nghe xong chuyện mà A Phú và A Quý kể, mọi người cũng không nói gì. Xem ra mọi chuyện quả thật là như vậy, Tam Xá Khẩu này chỗ nào cũng quái quỷ dị hợm, quả khiến người ta không yên tâm nổi.

“Nói đi, tối hôm qua ngươi có nhìn thấy gì kỳ lạ không?” Bạch Quân Quân hỏi Lý Văn Li.

“Xì xì xì…” Lý Văn Li bắt chước lại điệu bộ của loài rắn một cách vô cùng hứng thú.

“Ngươi cũng thấy rồi ư?” Bạch Quân Quân tỏ vẻ “quả nhiên là như vậy”.

“Có lẽ là tới giám sát.” Lý Văn Li gật đầu.

“???” Mọi người nhìn hai người này kẻ xướng người họa, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Bọn họ đang nói cái gì thế?”

A Đao bất đắc dĩ thở dài, đỡ trán, tiếp tục nhắm mắt làm ngơ.

Bạch Quân Quân nhìn vẻ mặt băn khoăn của mọi người, không khỏi cảm thấy kỳ lạ: “Chẳng lẽ mọi người không trông thấy gì hết sao?”

“?” Mọi người lại ngẩn ra: “Nhìn thấy cái gì?”

“Tối hôm qua chúng ta ngủ rất ngoan đó.” A Phú trả lời.

Bình Luận (0)
Comment