Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 528 - Chương 528. Hành Trình Hoang Dã

Chương 528. Hành trình hoang dã Chương 528. Hành trình hoang dã

A Quý chớp mắt, vẻ mặt kinh hoàng: “Hay là tối qua hai người qua lại…”

“Không có, không có.” Bạch Quân Quân vội vàng xua tay: “Hôm qua chúng ta không làm gì cả. Chính vì tối qua không làm gì cả, nên mới tò mò tối hôm qua mọi người có gặp phải sự lạ gì hay không.”

A Phú và A Quý nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: “Không làm gì thì tốt rồi, chúng ta nào có gặp được sự lạ gì, chỉ ngủ một giấc thật say sau đó rời giường mà thôi, chỉ cần vâng theo quy tắc của Tam Xá Khẩu, không được làm xằng bậy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.”

“Phải phải phải, hai người nói cũng có lý.” Bạch Quân Quân gật đầu đồng tình, sau đó lại liếc mắt nhìn Lý Văn Li. Quả nhiên, tối hôm qua chỉ có hai người bọn họ trông thấy con rắn kia.

Có điều nghĩ cũng bình thường, nếu những người khác phát hiện trong phòng có rắn, vậy thì đâu thể bình tĩnh như lúc này được, chỉ e sẽ la hét lum la rồi chạy khỏi phòng thì có.

Vả lại con rắn kia có lẽ cũng chẳng gây hại gì, chỉ đơn giản tới đây giám sát hành tung của mọi người, xem có hai hành xử kỳ lạ hay không, khi chắc chắn bọn họ không làm ra hành động đáng ngờ nào thì âm thầm biến mất, hoặc đương nhiên, cũng có thể chúng không thật sự biến mất, mà chỉ đang ẩn mình trong góc tối để quan sát.

Nhưng cho dù chuyện có ra sao, Bạch Quân Quân bọn họ đều đã kiềm chế không làm gì cả, cho nên tối hôm qua mới bình an vô sự.

Bạch Quân Quân cũng không nói tới chuyện này nữa, dù sao thì sau đó A Phú và A Quý cũng phải trở lại huyện Đại, nếu như nói cho bọn họ biết rằng sau khi say giấc, sẽ có một con rắn kỳ lạ xuất hiện để theo dõi bọn họ, e rằng bọn họ sẽ mất ngủ mất thôi.

Vì Bạch Quân Quân không nói ra chuyện này, nên cả đoạn đường, A Phú và A Quý vẫn rất vui vẻ.

Bởi vì bọn họ vẫn phải bôn ba rất nhiều ngày trên con đường hoang vu, đối với A Phú và A Quý, chặng đường hoang sơ cằn cỗi này vô cùng dễ chịu.

Địa bàn của Nhị hoàng là trung tâm của Trung Nguyên, nơi này không hề giống với vùng duyên hải phía đông, địa hình cũng từ rừng cây chuyển thành bình nguyên.

Gặp vùng đồng bằng, cũng chẳng khác nào gặp được đồng ruộng tốt tươi.

Ấy vậy mà suốt chặng đường, bọn họ chỉ trông thấy những cánh đồng hoang vu, tiêu điều.

Dân số ở thời cổ đại hẳn là chẳng đông đúc mấy, hơn nữa suốt ba năm chiến loạn, trong đó vùng trung tâm của Trung Nguyên là nơi chịu thiệt hại nghiêm trọng nhất, nơi này không chỉ phải trải qua mưa máu gió tanh, khói lửa rợp trời, mà dân chúng còn lưu lạc khắp nơi, tình hình khá nghiêm trọng.

Có điều nghe nói trong ba năm đổ lại đây, Nhị hoàng tử đã dẹp yên sóng gió, đã ổn định lại được cục diện điêu tàn này, ngoại trừ những nơi hoang vu hẻo lánh, mấy thành trì đều được khôi phục rất tốt, đặc biệt là huyện Anh, nơi đất phong của Nhị hoàng tử.

Nơi này là khu vực khôi phục và phát triển nhanh nhất ở vùng phía nam này.

Trạm trung chuyển ở chuyến đi lần này chính là huyện Anh, tới đó chuẩn bị thêm lương thực cho mười ngày, vậy là có thể khởi hành tới cố đô.

Đi tới đồng bằng, bọn họ cũng trông thấy nhiều động vật hơn, bởi vì dân cư thưa thớt, muông thú ở đây cũng không bị ai quấy rầy, con nào con nấy đều vô cùng chắc thịt.

Nơi này cũng trở thành thiên đường săn bắt của đôi bảy người, đặc biệt là Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp.

Khi trước bọn họ từng theo người nhà họ Khâu học dùng ná, nhưng cũng chẳng học tới đâu.

Bây giờ sư phụ của bọn họ từ Khâu Nhị Khâu Tam biến thành A Đao, có sư phụ chuyên nghiệp như vậy, hai người họ đều tiến bộ một cách thần tốc.

Đặc biệt là Bạch Táp Táp, sức vóc vốn đã hơn hơn người, viên đã nho nhỏ mà nàng bắt ra cũng chẳng khác gì viên đạn, tập kích người khác từ xa ngàn bước nàng cũng làm được.

A Đao cũng coi như tìm được một thú vui mới, đó chính là dạy dỗ Bạch Táp Táp cho thật chuẩn.

Chẳng còn cách nào khác, công tử nhà hắn lúc nào cũng dính lấy Bạch Quân Quân, nếu như hắn không chịu tìm cách phân tán sự chú ý của mình thì sẽ khó chịu muốn chết.

Trong suốt tám ngày đường, bọn họ chưa từng lo lắng về đồ ăn thức uống, mặc kệ là thỏ hoang, nai hoang, thậm chí là hươu hoang, bọn họ đều từng chứng kiến.

Trên nóc xe ngựa vắt rất nhiều da động vật.

A Phú và A Quý cười bảo chờ bán được tiền thì sẽ đưa ngay cho Táp Táp cô nương.

Điều này khiến cho Bạch Táp Táp rất đỗi vui mừng, không ngờ bản thân cũng có thể nỗ lực kiếm tiền.

Bình Luận (0)
Comment