Những ngày săn bắt vui vẻ trên đường kết thúc khi bọn họ đặt chân tới huyện Anh.
Khi đoàn người sắp đến huyện Anh, trời đang vào độ giữa trưa, mọi người quyết định đến huyện Anh rồi ăn một thể. Vì vậy, đoàn xe không hề ngưng nghỉ, ra roi thúc ngựa đi về phía thành huyện.
Khoảng một lúc sau, cuối cùng mọi người cũng trông thấy cổng thành.
Lúc đó cổng thành giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.
Bọn họ đã từng chứng kiến nhiều dịp trọng đại, nhưng vẫn bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc tới mức ngẩn cả người.
A Phúc A Quý đi dò hỏi một phen, sau đó hứng khởi nói: “Chúng ta tới đây thật là đúng dịp, thời điểm này chính là Tiết Hoa Thần của huyện Anh, chúng ta có cơ hội được chiêm ngưỡng Tiết Hoa Thần ở đây rồi.”
“Tiết Hoa Thần?” Bạch Quân Quân nhướng mày.
Ký ức bất giác cuồn cuộn ập tới.
Tiết Hoa Thần là ngày hội long trọng nhất ở đất phong của Nhị hoàng tử, chủ yếu là để tưởng nhớ Hoa Thần nương nương.
Dân chúng sẽ chọn các nữ tử xinh đẹp nhất, có tài đức nhất ở các nơi để tới đây làm lễ tế Hoa Thần nương nương, nhận lấy hoa do muôn dân tặng, Hoa Thần nương nương cũng sẽ thể hiện tài hoa.
Phàm là nữ tử từng được tham dự lễ tế Hoa Thần đều được gả cho mỗi tốt, con nối dõi cũng có tiền đồ xán lạn.
Dần dà, danh tiếng của Tiết Hoa Thần cũng được truyền đi khắp chốn.
Trước kia chỉ có mỗi huyện Anh làm, sau này các huyện lân cận cũng tổ chức theo, bởi vì Nhị hoàng tử còn truyền bá Tiết Hoa Thần vào tận trong cung, vì thế cố đô cũng bắt đầu tổ chức Tiết Hoa Thần.
Vả lại, nguyên của và thiên kim Tể tướng Văn Nhân Phinh Đình cũng chính là kình địch tranh đoạt bảo tọa Hoa Thần mỗi năm tổ chức một lần này.
Bạch Quân Quân lúc sinh thời đã thua Văn Nhân Phinh Đình khi ấy lớn hơn mình vài thổi.
Nhưng nguyên chủ ngày một lớn dần, cộng thêm việc Bạch Dương thị đã có chuẩn bị kỹ càng, chẳng bao lâu sau, Bạch Quân Quân đã mau chóng thay thế vị trí của Văn Nhân Phinh Đình, trở thành thiên hạ đệ nhất tài nữ mà ai ai cũng biết, thậm chí còn giành được bảo tọa trong lễ tế Hoa Thần suốt ba năm liên tiếp.
Cho nên, nói đến Tiết Hoa Thần này, Bạch Quân Quân chẳng thấy lạ lẫm chút nào.
Lễ hội này có quá trình tranh cử, các phần thi ra sao, nàng đều có thể nhớ kỹ trong lòng.
Nay huyện Anh giăng đèn kết hoa, vậy tức là đã qua thời gian tranh cử, chẳng bao lâu nữa sẽ tới lúc dạo phố đưa hoa.
Quả nhiên, binh lính thủ thành kia có thái độ vô cùng phấn khởi: “Cũng không hẳn là như vậy. Hôm nay Hoa Thần nương nương đã tới rồi, ngày mai sẽ bắt đầu tuần du, các ngươi cũng tới đúng lúc đó, trong mấy ngày của Tiết Hoa Thần, dân chúng cả thành đều có được hưởng phúc khí của Hoa Thần đó!”
Nơi này không giống đất phía đông vẫn còn nạn dân chạy loạn, thậm chí ba mươi vạn nạn dân năm đó, ngoài mười vạn người lưu lạc về phương bắc, còn lại gần như đã chết cả rồi.
Thật ra trong mười vạn người đi về phương bắc kia cũng chỉ còn lại hai vạn người sống sót, người thuận lợi đi từ cầu Nam Bắc trở về vùng đất phía nam còn chưa tới một vạn.
Một vạn này thì lại rải rác khắp vùng phía đông.
Ở vùng đất trung tâm do Nhị hoàng tử cai quản và khu phía tây có Đại hoàng tử đóng quân, rất ít khi có bóng dáng nạn dân, cho nên những thành trì ở đây cũng không tra khảo quá nghiêm ngặt, thấy thương đội tới, ai nấy đều tay bắt mặt mừng.
Dù sao thì phải có thương đội lui tới, bọn họ mới có thể đưa hàng hóa sản xuất trong thành ra bên ngoài.
Đương nhiên những điều này đều không đáng nói, quan trọng nhất là đám lính thủ thành bọn họ cũng có thêm một phần tiền bỏ túi.
A Phú và A Quý đưa túi tiền cho binh lính thủ thành, sau đó mới dắt xe ngựa vào thành.
Đô đầu vốn đã đắm mình trong không khí vui tươi của ngày hội bỗng dưng nhận được một túi tiền không hề nhỏ, tâm tình cũng vô cùng khoan khoái.
Người có tâm tình vui vẻ không khác gì viên đô đầu chính là Bạch Quân Quân.
Tuy rằng huyện Đại là một nơi trù phú, nhưng dù gì nó cũng chỉ là một huyện thành nho nhỏ, sao có thể bì được với đất phong của hoàng tử cơ chứ?
Tuy rằng huyện Anh cũng là đơn vị huyện thành, nhưng cấp bậc lại không giống huyện Đại.
Vũ Văn Loan Phi chính là người con trai mà tiên đế sủng ái nhất, cũng là người có tài có trí nhất trong chín người con của tiên đế.
Vì vậy, tiên đế cũng phong cho hắn tới nơi sầm uất và đông đúc nhất, cũng là nơi gần cố đô nhất.
Trước nay tiên đế tới núi Vu Tổ cầu phúc đều sẽ đặt chân tới huyện Anh.