Tiếp đãi được cả vua của một nước, có thể nhìn ra được sự phồn hoa của huyện Anh.
Ba chiếc xe ngựa vào thành cùng một lúc, nhưng đối với dân chúng nơi này mà nói, có thương lữ xuất hiện là chuyện chẳng hiếm hoi gì, ai nấy đều tất tả lo việc của mình, chẳng có mấy ai ngoái đầu nhìn bọn họ.
Bạch Quân Quân tò mò nhìn ra đường phố bên ngoài.
Chỉ thấy nam nữ già trẻ trên đường đều vui mừng hứng khởi, còn có thiếu nữ đi chân trần bán hoa tươi, không ít người đứng lại trước sạp hoa tươi này, ai ai cũng muốn chọn cho mình một bông hoa đẹp nhất, để ngày mai dâng tặng Hoa Thần nương nương.
Thấy ba chiếc xe ngựa lớn đang đi về phía này, không ít hoa đồng bạo dạn, quen cửa quen nẻo đi tới bên hông xe ngựa, gõ cửa sổ xe, tự chào bán hoa của mình với người đang ngồi trong xe
Bạch Táp Táp chẳng mấy khi được gặp những người nhỏ tuổi như mình, hai mắt chớp liên hồi, vẻ mặt vô cùng lúng túng.
Bạch Quân Quân còn tưởng rằng nàng thích hoa tơi, còn nói nếu thích thì cứ mua một bó.
Ai ngờ Bạch Táp Táp lại lắc đầu: “Những người khác đều nỗ lực như vậy, không có lý do gì để muội không cố gắng, trưởng tỷ, hay một lát nữa muội cũng tìm vài bó hoa tươi mang ra đây bán nhé.”
“…” Bạch Quân Quân.
“Phụt.” Lý Văn Li không nhịn được mà bật cười.
Hai tỷ muội nhà này thật đúng là tham tiền y như nhau.
“Thật Nhất tỷ tỷ, đệ theo tỷ đi hái hoa nhé.” Bạch Linh Vũ cao vui vẻ hưởng ứng đầu tiên.
Đứa nhỏ tới đây chào hàng nhằm bán lãi hơn không ngờ quý nhân trong xe ngựa cũng muốn hái hoa bán, không khỏi thất vọng mà xoay người chạy đi mất.
Tuy nhiên, cũng có một bé gái nghiêm túc nghiêng đầu, khuyên một câu: “Hoa ở gần đây đều bị hái hết rồi, chúng ta phải đi rất xa mới tìm thấy những bông hoa này.”
Bạch Quân Quân bất giác nhìn về phía bé gái kia, trên tay bé gái có rất nhiều hoa cúc non, còn có vài loại hoa dại không biết tên gì.
Trông có vẻ chẳng quý giá, nhưng bó lại thì cũng không tồi.
Bạch Quân Quân mỉm cười hỏi một câu: “Những bông hoa xinh xắn này được hái ở chỗ nào thế?”
Bé gái kia nhìn Bạch Quân Quân, sau đó chỉ về phía những người bán hoa ở hai bên đường: “Những bông đó được hái ở núi Xà Sơn, nhưng hoa ở núi Xà Sơn đã bị hái hết rồi. Mọi người có qua đó thì cũng xôi hỏng bỏng không, có lẽ ở núi Thước vẫn còn một vài bông, nhưng đường lại gập ghềnh khó đi.
“Cảm ơn nhé!” Bạch Quân Quân nói xong bèn đưa cho bé gái một xâu tiền đồng.
Bé gái nhìn ngơ ngác xâu tiền nặng trịch trong tay mình, ít cũng phải có tới ba mươi đồng.
Cả đời này, cô bé chưa từng được trông thấy nhiều tiền như vậy, cảm thấy vô cùng căng thẳng, liền đẩy về: “Nhiều quá, hoa của ta cũng chẳng đắt tới mức ấy được.”
“Đây là tiền tin tức của ngươi đó.” Bạch Quân Quân thản nhiên đáp.
Đứa bé gái còn đang định nói gì đó, bên cạnh vị tỷ tỷ xinh đẹp lại xuất hiện thêm một ca ca tuấn tú, ca ca ấy mỉm cười rạng rỡ nhìn về phía cô bé:
“Cầm đi tiểu muội muội, muội trả lời rất tốt, tiểu tỷ tỷ rất hài lòng, đây là tý ấy thưởng cho muội.”
“Vậy thì… Hoa này tặng cho mọi người vậy.” Tiểu cô nương thẹn thùng cầm cả năm bó hoa thả vào trong xe ngựa.
Hoa của cô bé chỉ có giá một văn tiền một bó, nhưng từ sáng tới giờ vẫn chưa bán hết.
Thấy tiết trời càng lúc càng nóng nực, hoa trong tay mình cũng sắp héo tới nơi, nếu như bán không hết thì cũng chẳng khác gì đồ bỏ, nên tiểu cô nương mới dám đánh bạo theo bạn mình tới đây lay cửa sổ xe ngựa.
Tuy nhiên, những người khác trông thấy bọn họ không muốn mua liền bỏ cuộc, còn cô bé chỉ tốt bụng trả lời vài câu hỏi, không ngờ còn nhận được số tiền lớn hơn cả giá trị của chỗ hoa này.
Tiểu cô nương cảm kích vô cùng, mái đến khi xe ngựa đi khuất cô bé mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy về nhà đưa tiền này cho mẫu thân, như vậy mẫu thân sẽ có tiền chữa bệnh!
Ở huyện Anh cũng có chi nhánh của quán rượu Đông Thăng, A Phú và A Quý không khách khí chút nào, lập tức đưa bọn họ vào quán rượu tá túc.
Đám tiểu nhị thấy người quen ghé lại thì rất đỗi vui mừng.