Huyện Anh tương đối phồn hoa, đến cả huyện Đại cũng không so sánh được.
Ở đây có rất nhiều người bán hàng rong muôn màu muôn vẻ, người đi đường liên miên không dứt, thoáng cái như đã đi vào thời đại thái bình, thịnh vượng.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều tới từ mạt thế không có gì cả, nhìn thời cổ đại sản vật phong phú này mà giống như đang nằm mơ vậy, rất không chân thực.
Những người khác cũng như thế, bọn họ đã bôn ba phiêu dạt ba năm trời trong chiến tranh loạn lạc, không nói đến tỷ đệ Bạch Linh Vũ mà ngay cả mấy người Tiểu Thiền cũng trở thành cô nhi trong chiến tranh, nếu không phải Lý Văn Li nhặt được bọn họ thì chỉ sợ bọn họ đã chết đói từ lâu.
Cho nên lúc nhìn thấy khung cảnh thái bình ở trước mắt, người nào người nấy đều bùi ngùi.
“Nếu khắp thiên hạ đều thái bình như thế này thì tốt rồi.”
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng vô cùng xúc động.
Đúng vậy, một nơi có sản vật phong phú như thế, an cư lạc nghiệp, vui sướng thịnh vượng không tốt sao?
Sự ích kỷ của kẻ bề trên không chỉ đơn giản là hủy hoại mỗi tiền đồ của chính bản thân hắn.
Chờ trăm họ lầm than loài người diệt vong, bọn họ sẽ hiểu được tất cả những gì mình đang làm là tội ác cỡ nào.
Nhưng mà người hiện đại còn chưa ý thức được điều này thì người cổ đại lại càng không thể hiểu được.
Cho nên chiến tranh loạn lạc như vậy sẽ lặp lại hết lần này đến lần khác ở trong dòng chảy của lịch sử, cho đến khi loài người diệt vong.
Hai người chầm chậm bước trên đường phố, nhìn thời đại hưng thịnh hào nhoáng này, cảm khái thảm kịch của nhân gian.
Nhưng những người khác lại không có nhận thức sâu sắc như vậy, bọn họ chưa ăn cơm trưa nên sau khi ngắm nhìn thế gian phồn hoa ở bên ngoài, chẳng bao lâu sau đã bị một quán mỳ lôi kéo sự chú ý.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li hoàn hồn, nhìn mấy đứa trẻ trước mắt đang chảy nước bọt một cách khả nghi thì cũng chỉ có thể dẫn đầu đi vào quán mỳ, đưa mọi người ăn chút đồ ăn ngon.
Ông chủ quán mỳ không ngờ rằng lại có chín thiếu niên thiếu nữ đi vào quán mình, nhìn thấy y phục của bọn họ sạch sẽ chỉnh tề thì lập tức nhận định là người phú quý, vui mừng tiếp đón bọn họ ngồi xuống.
Đương nhiên ngồi một bàn không đủ, cuối cùng vẫn phải chia ra hai bàn mới ngồi đủ, sau đó ông chủ quán mỳ lại dông dài một hồi giới thiệu món ăn đặc trưng của quán mình.
Mỳ chay, mì Dương Xuân, mỳ cá và mỳ thịt hầm, cần cái gì có cái đó.
Đôi mắt của Bạch Quân Quân sáng lên, bảo chủ quán lấy mỗi loại một phần.
Lúc đầu chủ quán còn tưởng rằng là một bàn một phần nhưng kết quả nói một lúc lâu, ý của tiểu cô nương là mỗi người một phần.
Ông chủ ngây ngẩn cả người.
Chỗ này có tổng cộng bốn loại mỳ, có thể ăn hết sao?
Sự thật chứng minh, có người trời sinh đã là thùng cơm.
Hôm nay, chủ quán gặp được chín người.
Khi bọn họ nhanh chóng ăn sạch bốn bát mỳ, ông chủ lại sững sờ.
Những người này… chẳng lẽ là Thao Thiết[1] hóa thân?
[1] Thao Thiết là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng
Nhìn thấy một thỏi bạc được để lại kia, ông chủ vui mừng đến phát khóc.
Hoa thần nương nương thật sự linh nghiệm quá, chẳng qua hắn chỉ có một mong muốn đó là phát tài, không ngờ lại ứng nghiệm nhanh như vậy. Cứ theo tình hình này, chẳng bao lâu nữa hắn có thể gom đủ tiền, chuộc đại ca đã ra chiến trường về.
Mọi người ăn no nê không hề biết kế hoạch lớn và hoài bão cao cả của ông chủ, chỉ vuốt cái bụng tròn vo rồi thỏa mãi đi ra ngoài.
Bên ngoài đương nhiên còn có rất nhiều đồ ăn ngon, cũng không thiếu thứ chơi, đồ chơi bằng gỗ, mặt nạ, hoa đăng… nhiều không đếm xuể.
Bạch Quân Quân bắt thổ phỉ ở huyện Đại đổi được không ít vàng bạc, sau đó đến huyện An lại buôn bán lời được một ít tiền vì sự chăm chỉ của mình.
Bây giờ cũng xem như có chút tài sản cho nên dẫn mấy người Bạch Táp Táp đi dạo phố cũng rất hào phóng.
Chỉ cần nhìn thấy vẻ thèm thuồng trong mắt mấy đứa trẻ là nàng liền hào phóng vung tay, mua mua mua.
Lý Văn Li thấy chỉ trong chốc lát mà mọi người đã túi lớn túi nhỏ, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Ngươi đấy, quá cưng chiều mấy đứa trẻ rồi.”
“Kiếm tiền vốn là để tiêu mà.” Bạch Quân Quân trả lời như lẽ đương nhiên.
Lý Văn Li nở nụ cười, lúc đi ngang qua cửa hàng bán trâm cài tóc, hắn để ý nhìn thoáng qua như có điều suy nghĩ.
“Ngươi muốn hả?” Bạch Quân Quân nghi hoặc.