"Đại tiểu thư cảm động à?" Lý Văn Li cẩn thận từng li từng tí nhìn thoáng qua Bạch Quân Quân, chỉ cảm thấy biểu cảm lúc này của nàng có chút thâm trầm nghiêm nghị.
Đang lúc suy nghĩ xem làm như thế nào để nói với Bạch Quân Quân đây chỉ là ý định nhất thời của hắn, để cho nàng tuyệt đối đừng có tâm lý gánh nặng.
Bạch Quân Quân yên lặng ngẩng đầu.
"Hồ ly, cái này làm bằng gì?"
Bạch Quân Quân thăm thẳm nhìn thoáng qua chiếc trâm cài đầu tỏa sáng trên tay đặt ra câu hỏi từ đáy lòng.
"..." Lý Văn Li nhất thời yên tĩnh.
Thấy hắn không trả lời, Bạch Quân Quân lại lắc lắc chiếc trâm cài tóc trên tay: "Cái này... Là bạc à?"
"Ây..." Lý Văn Li ho nhẹ một tiếng, yên lặng duỗi ra hai ngón tay: "Ta chỉ lấy hai thỏi."
"..." Trong mắt Bạch Quân Quân loé ra hơi lạnh.
Lý Văn Li lý lẽ hùng hồn trả lời: "Là ngươi nói, kiếm tiền chính là dùng để tiêu xài."
"..." Bạch Quân Quân thở dài, tiêu của nàng không phải tiêu như này.
Mua đồ ăn ngon, không thể so với những thứ sặc sỡ không thực tế này?
Lý Văn Li ưỡn ngực nghiêm mặt lấy lại chiếc trâm cài tóc trên tay Bạch Quân Quân, nghĩa chính ngôn từ nói: "Ăn thì ăn, dùng cũng quan trọng, cho dù những viên kim cương này nằm im trong không gian cũng đáng tiếc, chẳng khác nào phế vật, hơn nữa ngươi không thích loè loẹt, ta cũng không làm cho ngươi loè loẹt, viên kim cương màu hồng phấn này rất đẹp kiên cố lại sẽ không rơi xa hoa lại có nội hàm."
Lý Văn Li nhẹ tay gom lại vặn dần dần, rất nhanh đã cởi đuôi ngựa mà Bạch Quân Quân dùng vải dây thừng để cột lại ra.
Hắn tự tay giúp đại tiểu thư chải kỹ búi tóc, lại dùng chiếc trâm cài tóc tự mình làm giúp nàng cố định.
Đại Hạ Thiên, Lý Văn Li kéo hết tóc của đại tiểu thư lên, dùng ngân quan buộc chặt lại kết hợp với trâm cài khảm kim cương màu hồng phấn.
Khuôn mặt trắng nõn của tiểu cô nương hoà cùng với kim cương màu phấn hồng, lại kết hợp với y phục đỏ tươi đậm màu hơn so với kim cương phấn hồng, đẹp mắt dường như bóp một cái là nước chảy ra.
Lần này, dù là nàng khiêng hai thanh Đại Chủy Tử trùng sát trong đám thổ phỉ, cũng không có khả năng có người nhận lầm giới tính của nàng.
Lý Văn Li thỏa mãn cong môi: "Tự ngươi nhìn xem."
Nói xong nhẹ nhàng đẩy lưng Bạch Quân Quân, để cho nàng nhìn được cái bóng trong nước.
Bên dưới mặt trăng và bầu trời đầy sao nước dưới sông như tỏa sáng, mặt nước mơ hồ nhìn thấy một thiếu nữ mắt sáng mặt trái xoan, cho dù ánh trăng mông lung, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn phân biệt ra được đây là một tiểu mỹ nhân.
Bạch Quân Quân chỉ nhìn thoáng qua đã có chút xấu hổ, dù sao gương mặt này của nguyên chủ mặc dù có mấy phần tương tự với nàng, nhưng so với nàng thì đẹp hơn nhiều.
Trước đó nói tài năng của nguyên chủ không xứng với danh hiệu Đệ Nhất Tài Nữ, thật ra không phải vậy, dung mạo của nàng vẫn có thể đứng số một số hai.
Chỉ có điều trong mắt Bạch Quân Quân, dung mạo là thứ vô dụng nhất mà thôi.
Cho nên Bạch Quân Quân chỉ nhìn thoáng qua đã dời đi lực chú ý.
Lý Văn Li cũng biết Bạch Quân Quân không thèm để ý bề ngoài, buồn cười xoa đầu nàng.
Nhưng tay vừa đụng tới đầu Bạch Quân Quân bỗng nhiên phát hiện ra, búi tóc thật vất vả mới buộc xong này cũng không thể làm rối loạn, tay đã sờ đến đỉnh đầu của nàng cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng thu hồi.
Nếu như là nữ nhân của hắn thì tốt, lúc cảm thấy nàng đáng yêu thì có thể ôm nàng, chứ không phải giống như bây giờ, chỉ có thể sờ đầu một cái.
Lý Văn Li vừa nảy ra suy nghĩ này, đã bị giật mình.
Chừng nào thì bắt đầu... Hắn lại có loại ý nghĩ này với đội trưởng Gấu Trắng...
Ở mạt thế, hắn biết rõ, muốn sống sót tốt thì không thể có ràng buộc.
Dù sao có ràng buộc tương đương với có uy hiếp, căn cứ H căn bản cũng không phù hợp có uy hiếp.
Bạch Quân Quân ngồi trong chốc lát, lại phát hiện Lý Văn Li đang nhìn nàng ngẩn người, lông mày hơi nhíu lên dường như có chuyện gì xoắn xuýt.