Nhưng Điểm Hồng cũng nói như thế rồi, cho dù Lý Văn Li muốn đi theo cũng không có cớ nào cả.
Bạch Quân Quân bình tĩnh nói: “Ta có thể xử lý được.”
“Cẩn thận chút.” Lý Văn Li bất đắc dĩ, chỉ có thể dặn dò.
Bạch Quân Quân gật đầu, đi ra ngoài trước.
Điểm Hồng liếc mắt nhìn hai người một cái mà không để lại dấu vết, lúc này mới đuổi theo.
Cũng khó trách Điểm Hồng lại quan sát như vậy.
Trước đây hai người này vốn không hợp nhau.
Bọn họ là một đôi bất hòa có tiếng ở Hoàng đô, lúc trước vì từ hôn mà Bạch Quân Quân đã gây ra chuyện vô cùng chấn động, khó coi đến cực điểm.
Nếu không phải thói đời rối loạn thì e rằng Bạch Quân Quân đã mất đi cái danh đệ nhất tài nữ lúc gây ra chuyện như vậy trước đây rồi.
Không ngờ rằng hai người này vòng tới vòng lui, cuối cùng vẫn còn có thể bước đến bên cạnh nhau một lần nữa, hơn nữa nhìn cách ăn mặc tương đối giống nhau này, tựa như phu phụ tân hôn vậy, có thể không khiến mọi người liếc mắt sao?
Nhưng mà đương nhiên Điểm Hồng sẽ không hỏi ra miệng.
Nàng ta chỉ để ý quan sát mà thôi, để tiện đến lúc chủ tử hỏi thì trả lời cho nhanh.
Nơi ở hiện nay của Văn Nhân Phinh Đình là Vương phủ của Vũ Văn Loan Phi, nơi này ở gần bên quảng trường, cũng là đoạn đường trung tâm nhất của huyện Anh.
Bạch Quân Quân đi về phía Vương phủ, mấy thị vệ canh giữ ở quán rượu Đông Thăng không hề rời đi, dễ nhận thấy rằng sau khi nắm giữ hành tung của bọn họ, Văn Nhân Phinh Đình sẽ không buông tha cho bọn họ dễ dàng như vậy.
Nhưng mà không biết buổi gặp gỡ lần này chỉ đơn thuần là gặp gỡ người quen cũ như Điểm Hồng nói không hay là có Hồng Môn Yến khác.
Nhưng mà cho dù là mục đích gì, Bạch Quân Quân đều chẳng hề gì.
Nếu Văn Nhân Phinh Đình muốn ức hiếp nàng thì phỏng chừng… hơi khó, từ trước đến nay nàng không phải là người dễ bị ức hiếp.
Cho dù đang ở trong tình cảnh này nhưng Bạch Quân Quân vẫn ung dung chậm rãi tới Vương phủ.
Hàm Anh Vương là người yêu thích nghệ thuật, giỏi nhất là múa bút hành văn, phủ đệ của hắn đương nhiên cũng tràn đầy xa hoa.
Bạch Quân Quân đi trong Vương phủ rộng lớn này, tựa như đang bước vào trong một bức tranh.
Cuối cùng nàng cũng cảm nhận được hàm nghĩa chân chính của bốn chữ “Phú quý bức người”.
Mỗi một ngọn cỏ, mỗi một nhành cây, mỗi một hành lang, cột trụ ở đây đều được dày công xây dựng, những nơi mà mắt có thể nhìn thấy được đều lộ ra sự xa hoa và phú quý.
Nhìn thấy những thứ này, Bạch Quân Quân chảy cả nước miếng.
Hận không thể đóng gói tất cả đình đài lầu các này bỏ vào trong không gian.
Điểm Hồng không biết những suy nghĩ trong lòng kẻ tham lam nào đó, dẫn nàng đi qua một cổng vòm chạm hoa, lúc kẻ tham lam sắp nhịn không được nữa thì cuối cùng cũng tới một đình thủy tạ.
Ngoài đình thủy tạ là một hồ sen cực lớn.
Lúc này đang là giữa mùa hạ, đúng là lúc hoa sen nở rộ, bước đi trong căn đình viện này, chỉ cảm thấy hương sen thoang thoảng, làm cho người ta cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái.
Phía trên hồ sen này là dãy hành lang quanh co khúc khuỷu được trang trí bằng những chiếc đèn gỗ chạm hoa, ánh sáng từ ngọn đèn giao thoa với những bông sen.
Phía cuối hành lang quanh co hữu tình là đình thủy tạ.
Lúc này có một nữ tử đang đánh đàn trong đình thủy tạ, âm thanh đàn cổ yên ả xa xăm.
Hoa sen màu hồng nhạt, ánh đèn màu vàng ấm, đàn cổ êm tai, mỹ nhân trong đình thủy tạ xinh đẹp vô song.
Hình ảnh này mang phong vị cổ xưa, càng tôn lên sự hài hòa bổ trợ cho nhau giữa người và thiên nhiên.
Trong thoáng chốc Bạch Quân Quân nhìn đến ngây người, hận không thể có một chiếc máy ảnh để vĩnh viễn lưu lại cảnh đẹp này.
Cho nên mới nói Hàm Anh Vương này là một nhà nghệ thuật, nếu mỹ nữ này không có cảnh sắc xung quanh làm nền thì sao có thể có ý cảnh này được?
Bạch Quân Quân đứng yên không hề nhúc nhích.
Điểm Hồng mời nàng vào trong vài lần nhưng Bạch Quân Quân đều kéo dài thời gian: “Cảnh đẹp thế này, thưởng thức đã, thưởng thức đã.”
Tư thế kia tựa như một thổ tài chủ[1] vào Lê viên[2].
[1] Thổ tài chủ chỉ một người đàn ông đột nhiên giàu có không có tầm nhìn xa, chỉ biết bám vào nền tảng cũ mà không tiến bộ, tiên phong nên không có sự phát triển, không có tương lai.
[2] Lê viên là học viện biểu diễn nghệ thuật và âm nhạc hoàng gia đầu tiên được biết đến ở Trung Quốc, được thành lập dưới triều đại nhà Đường bởi Hoàng đế Huyền Tông, đây là một ví dụ về một học viện biểu diễn nghệ thuật và âm nhạc thời kỳ đầu
“…” Điểm Hồng.
Cuối cùng Bạch Quân Quân mới thưởng thức đủ, lúc này mới tiếp tục đi vào bên trong, rốt cuộc Điểm Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bốn góc của đình thủy tạ đều có một tỳ nữ, bọn họ canh giữ bên cạnh nữ tử đánh đán, rũ mắt nín thở im lặng tựa như bức tượng bằng gốm.
Nử tử đánh đàn ở giữa đình thủy tạ chải tóc theo kiểu phụ nhân, nàng ta đã cởi bỏ lễ phục lộng lẫy của ban ngày nên mất đi cảm giác áp bức.