Bọn họ, dĩ nhiên là chỉ đám tiểu đồng bọn.
"Người đâu?" Bạch Quân Quân nhìn bốn phía, nơi này chỉ có một mình Lý Văn Li.
“Đi tản bộ xung quanh rồi." Lý Văn Li trả lời rất là nhẹ nhàng.
Lúc này lão phu thê bán mì cũng nhìn thấy Bạch Quân Quân không nhịn được chào hỏi với nàng: "Tiểu cô nương ngươi đã đến rồi, ta nói làm sao cả đám người không thấy ngươi."
"Có cần làm một bát mì hoành thánh không?"
"Ách, không cần cháu đã ăn vô cùng no bụng rồi." Bạch Quân Quân có chút xấu hổ.
"A, không sao, ăn no rồi quả thực không thể miễn cưỡng, nếu không sẽ dễ bỏ ăn."
Lão bà bà ngược lại rất vui vẻ, khen ngợi vài câu rồi tiếp tục phục vụ những vị khách khác.
Bạch Quân Quân yên lặng ngồi bên cạnh Lý Văn Li nhìn hắn ăn.
Lý Văn Li buồn cười hỏi: “Đồ ăn ở cung đình như thế nào?"
"Nhạt nhẽo vô vị." Bạch Quân Quân bình luận.
Lý Văn Li nét mặt cong cong: "Ngự trù làm đồ ăn từ trước đến nay luôn ổn định, cái gì dưỡng sinh ăn cái đó, dù sao cái gì ăn ngon cũng hại sức khoẻ."
"Cũng không phải, một cọng giá đỗ bên trong còn nhét thịt, nhét vào còn nướng lửa, không nghĩ ra." Bạch Quân Quân chửi thầm món ăn được Văn Nhân Phinh Đình khen đến trên trời kia.
Lý Văn Li nghe nhưng cười không nói, hắn giống như vô ý liếc nhìn phía sau một chút, phát hiện cách đó không xa vẫn có hộ vệ đi theo, ánh mắt không khỏi ảm đạm.
"Đây không phải đã đi đến hẹn xong rồi à, làm sao vẫn còn ở đó."
"Đoán chừng đoạn đường này bọn họ đều sẽ đi theo chúng ta."
"?" Lý Văn Li không hiểu.
"Văn Nhân Phinh Đình cho là ta bị Vũ Văn Tuyển tính kế, ngươi anh hùng cứu mỹ đưa ta về Hoàng Đô, ở trong mắt nàng ta kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, cho nên hai người chúng ta đã từng là kẻ địch, hiện tại tạm thời trở thành đồng minh."
Bạch Quân Quân chỉ đơn giản mấy câu đã bàn giao kết quả của Hồng Môn Yến.
Trong nháy mắt Lý Văn Li đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại.
Khoảnh khắc bị Văn Nhân Phinh Đình phát hiện ra, đã định trước đoạn đường bọn họ đến Hoàng Đô này, đều khó có khả năng tự do.
So với việc đông trốn tây nấp, còn không bằng quang minh chính đại ở ngay dưới mắt nàng ta lăn lộn, tốt xấu gì cũng có thể cáo mượn oai hùm cọ chút thuận tiện.
Lý Văn Li hiểu rõ tính nết của đại tiểu thư, nhìn đại tiểu thư liếc một chút, nhưng cười không nói.
Lý Văn Li thảnh thơi ăn mì hoành thánh, Bạch Quân Quân đột nhiên lết đến bên cạnh hắn.
Lý Văn Li chỉ cảm thấy cùi chỏ ấm áp, hắn thản nhiên nhìn lướt sang, là toàn bộ thân thể của đại tiểu thư đều nhích lại gần.
Lúc này cánh tay của bọn họ sát bên cạnh nhau, mùi hương cỏ cây trên người đại tiểu thư lại một lần nữa nhẹ nhàng nhàn nhạt bay sang, quanh quẩn trên chóp mũi của hắn.
Bạch Quân Quân không để ý tới nam nữ khác biệt, tiếp tục nói: "Văn Nhân Phinh Đình còn tiết lộ một số tin tức, cái chết của cha chúng ta không bình thường."
"?" Lý Văn Li vẻ mặt mờ mịt.
"Cha của nguyên chủ." Bạch Quân Quân duỗi ngón tay ra chọc vào cánh tay Lý Văn Li.
Lúc này cuối cùng Lý Văn Li đã kịp phản ứng, là cha của thân thể này.
Hắn trầm tư một lúc rồi nói: "Cách nói này của ngươi ta cũng cảm thấy năm đó Bạch Dương thị rời đi quá vội vàng, không giống tránh né chiến tranh mà như là để tránh họa. Ngươi nói sĩ tộc lớn như vậy, là gặp chuyện gì mới có thể rời nhà chạy trốn?"
"Dĩ nhiên là chuyện tru di cửu tộc rồi, nếu không sĩ tộc làm sao lại trốn đi." Bạch Quân Quân đảo mắt một vòng trả lời.
Cho dù năm đó chiến hỏa cháy vào đến cố đô, rất nhiều sĩ tộc đều trốn đi.
Nhưng đó là sau khi binh mã của Hà Thanh vương tiến đến.
Trước lúc đó, Bạch Dương thị đã nhận được tin tức phong thanh mà chạy trốn.
Cũng chính là Bạch Dương thị trốn đi, mới khiến cho rất nhiều sĩ tộc luống cuống trận cước toàn bộ đều chạy.
Lúc đó mọi chuyện xảy ra quá trùng hợp, mọi người cho rằng Bạch Dương thị là vì tránh né chiến hỏa.
Bây giờ nghĩ lại, Bạch Dương thị rời đi quả thực ly kỳ lại vội vàng.