"Chủ tử cũng đã nói sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn yêu cầu của Bạch cô nương, ngài nói không cần thì không cần, lúc có nhu cầu cứ việc sai người nói cho nô tỳ là được."
"Được rồi, tạ ơn Điểm Hồng tỷ tỷ." Bạch Quân Quân khách khí gật đầu.
Điểm Hồng kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, lần nữa hành lễ với mọi người lúc này mới rời đi.
Chờ nàng rời đi Bạch Táp Táp mới lên trước giữ chặt tay Bạch Quân Quân.
"Trưởng tỷ, vừa rồi tỷ xưng hô với Điểm Hồng cô cô có chút không ổn."
"?" Bạch Quân Quân nghi ngờ.
"Thân phận của tỷ và nàng ta khác biệt, cho dù Điểm Hồng cô cô phục vụ vương phi, khác biệt so với những nô tỳ bình thường, nhưng tỷ cũng không thể gọi nàng ta là tỷ tỷ."
Nhìn Bạch Táp Táp giống như tiểu đại nhân, Bạch Quân Quân buồn cười phối hợp.
"Vậy ta nên gọi nàng ta là cái gì?"
"Cô cô."
"?" Bạch Quân Quân không hiểu: "Cô cô không phải càng quá đáng hơn so với tỷ tỷ à?"
Điểm Hồng lớn hơn so với nàng vài tuổi, gọi tiếng tỷ tỷ đã là cực hạn, bảo nàng gọi cô cô?
Đời này còn chỉ có người khác gọi nàng là cô nãi nãi, nào có người dám để cho nàng gọi cô cô chứ?
"Ha ha." Lý Văn Li cười.
Bạch Quân Quân nghi ngờ quay đầu, sau lưng đám người kia đều là vẻ mặt nén cười, ngay cả A Đao mặt lạnh đáy mắt cũng có ý cười.
Nàng xấu hổ: "Các ngươi đừng cười, đạo lý ta dĩ nhiên hiểu, nhưng gọi cô cô không khỏi lộ ra Điểm Hồng lớn tuổi, cùng lắm thì... Về sau ta gọi nàng ta là tiểu tỷ tỷ, như này được chưa?"
Cho dù thế nào, bảo nàng gọi cô cô là không thể nào.
"..." Mọi người.
Tiểu tỷ tỷ... Đây là xưng hô gì vậy.
"Ha ha." Lý Văn Li lại một lần cười không tim không phổi.
...
Cứ như vậy, mọi người vô cùng náo nhiệt chuẩn bị xuất phát.
Xe ngựa của quán rượu Đông Thăng là người và hàng đều có thể dùng, trần xe và gầm xe có giá đỡ có thể để rất nhiều hàng hóa, trong xe ngựa người có thể ngồi.
Khi xe ngựa thừa cân quá tải, đằng trước cũng có thể biến từ một con ngựa thành hai con.
Như này thì không tồn tại tình hình một con ngựa kéo không nổi hàng hóa.
Vì không để cho người khác chú ý, xe của Lý Văn Li vẫn như cũ chỉ cần một con ngựa.
Dù sao hàng hóa đợi lát nữa sẽ được bọn họ cất vào không gian, không có nặng nề gì.
Cuối cùng đã tới thời gian xuất phát, khác với bọn họ chỉ có đám tiểu nhị ở quán rượu Đông Thăng đi tiễn, lúc đội ngũ của Văn Nhân Phinh Đình rời đi bách tính toàn thành đều đi tiễn.
Bọn họ đi theo sau đội ngũ của Văn Nhân Phinh Đình, cũng hưởng thụ được đãi ngộ được vạn dân ủng hộ đường hẻm tiễn biệt một lần.
Lúc này ngoài đầu xe ngựa có A Đao, lão Tăng và Tiểu Thiền ngồi, trong xe ngựa thì là Lý Văn Li, Thố Tử, Tiếu Diện và ba tỷ đệ Bạch Quân Quân.
Đội ngũ của bọn họ nhồi nhét tràn đầy xe ngựa này.
Vì để cho đường đi vui sướng, Lý Văn Li thậm chí còn làm cho bọn họ một bộ cờ phi hành.
Cờ phi hành quả nhiên trở thành món giải trí mới của mọi người, ngay cả A Đao mặt lạnh thỉnh thoảng cũng sẽ đi vào chơi mấy ván.
Người nào thua, thì sẽ ra ngoài lái xe, chỉ có người thắng mới có thể ngồi trong xe ngựa.
Lúc đầu đội ngũ của vương phi tràn ngập uy nghi bởi vì chiếc xe ngựa phía sau không hợp nhau, mà thay đổi dáng vẻ.
Văn Nhân Phinh Đình ở phía trước đọc sách, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy một trận cười hi hi ha ha ở phía sau.
Mỗi lần như vậy nàng ta không nhịn được cau mày hỏi Điểm Hồng.
"Phía sau xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hồi bẩm chủ tử, là đám Bạch cô nương đang đánh cờ."
"Đánh cờ?" Văn Nhân Phinh Đình gương mặt không thể gật bừa, đánh cờ hạ cờ xuống vì sao có thể phát ra tiếng cười không trang trọng như thế, đây không phải khinh nhờn bàn cờ à.
"Bọn họ không đánh cờ vây, mà là một loại cờ có chút kỳ lạ, đoán chừng là học được ở thôn quê thôn xóm để tiêu khiển mà thôi."
"A." Văn Nhân Phinh Đình khinh bỉ lần nữa cầm sách lên đọc.
Lúc ăn cơm, Văn Nhân Phinh Đình dĩ nhiên là ăn trong sự cung phụng của nhiều người.