Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 566 - Chương 566. Binh Tới Tướng Chặn

Chương 566. Binh tới tướng chặn Chương 566. Binh tới tướng chặn

“Bạch Dương thị tuy đã chẳng còn, nhưng Bạch phủ vẫn sừng sững ở đó, hiện giờ các ngươi coi như vật hoàn cố chủ, vào đến nơi, ngươi hãy theo ta tiến cung, những người còn lại quay về Bạch phủ chờ là được.”

“Đa tạ vương phi.” Bạch Quân Quân cũng đã quen tay, hành lễ kịp thời.

Mọi người thấy vậy cũng hành lễ theo nàng.

Văn Nhân Phinh Đình khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Thấy nàng ta đi khuất, Bạch Quân Quân mới nhận ra câu chuyện có nhắc tới tên mình: “Ta? Tới hoàng cung sao?”

“Hâm mộ ngươi quá đi, được tới hoàng cung tham quan cả ngày.” Lý Văn Li cảm khái.

“…” Bạch Quân Quân cạn lời, lườm hắn một cái: “Hay là ta mời ngươi đi cùng nhé?”

“Không được không được, ta còn phải đưa cả nhà từ già tới trẻ về Bạch phủ thu xếp, đại tiểu thư cứ việc anh dũng đấu tranh, ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa mọi việc trong nhà.”

Lý Văn Li đáp lại mà chẳng ngượng miệng chút nào.

Bạch Quân Quân: “…”

Sau khi vào tới hoàng đô, Bạch Quân Quân bất đắc dĩ tạm chia tay bọn họ.

Lý Văn Li dẫn người tới Bạch phủ, Bạch Quân Quân đi theo Văn Nhân Phinh Đình tới phủ hoàng tử.

Hàm Anh Vương vẫn còn chưa đăng cơ, cũng không phải Thái Tử, cho nên trước khi tiến hành đại điển sắc phong, hắn chỉ có thể tới hoàng cung tượng triều, sau đó trở về phủ hoàng tử.

Văn Nhân Phinh Đình đưa nàng về phủ hoàng tử phủ, việc đầu tiên là sửa soạn lại cho nàng.

Hàm Anh Vương là người thích những thứ đẹp đẽ, phàm là kẻ lôi thôi, dơ bẩn lọt vào mắt hắn, hắn sẽ đau ốm suốt mấy ngày liền. Vậy nên thường ngày, mọi người đều biết việc mà làm.

Đương nhiên, đây cũng chẳng phải bí mật trong hoàng tộc, nghệ thuật gia duy nhất trong hoàng tộc có quá nhiều tật xấu, tất nhiên Bạch Quân Quân cũng biết rõ, cho nên nàng chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.

Sau ba năm, trở lại hoàng thành một lần nữa, mặc lại lụa là gấm vóc khi xưa, đeo lên người châu thoa, chuỗi ngọc, nàng cảm thấy như đã trải qua mấy đời người.

Ma ma chải đầu cho nàng vuốt ve mái tóc mềm mại mượt mà như lụa, không kìm được lời khen: “Quả là một mái tóc đẹp, nhưng tại sao lại ngắn như vậy chứ?”

Tóc của Bạch Quân Quân khi trước hay được bện rất chắc, sau đó rất khó chải, vì để dễ xử lý, nàng mới cắt thành tóc ngang lưng, bây giờ dùng dinh dưỡng của cây cỏ để chăm sóc, tóc đã dài đến eo.

Đối với nàng mà nói, mái tóc như vậy đã rất dài rồi, nhưng ở trong mắt cổ nhân, như vậy vẫn cực kỳ ngắn.

Ma ma cảm thấy khá đáng tiếc, sau đó lại tỏ vẻ oán trách mà nhìn Bạch Quân Quân một cái.

Nói tới huyện của hoàng đô, những ma ma trong cung, thậm chí tới cả quản gia nhà quan đại thần, làm gì có ai không tinh ý?

Ai mà không biết thiên hạ đệ nhất tài nữ?

Huống hồ gì là các ma ma thân cận của Văn Nhân Phinh Đình.

Ai nấy đều biết rõ về Bạch Quân Quân đã đoạt vị trí của chủ tử nhà mình.

Đối mặt với đối thủ ngày xưa của tiểu thư, tất cả thủ hạ của Văn Nhân Phinh Đình đều không mấy thân thiện với nàng.

Mấy chuyện chủ tử có mâu thuẫn với nhau, hạ nhân thay chủ tử làm khó làm dễ người khác, nguyên chủ cũng đã quá quen rồi.

Nghe thấy ma ma hữu ý vô tình chê mái tóc của mình, Bạch Quân Quân bình tĩnh mỉm cười: “Ma ma hầu hạ được thì hầu hạ, nếu không hầu hạ được thì để ta tự làm là được, không cần phải lắm lời như vậy.”

“Hừ.”

Ma ma kia cũng dứt khoát vung tay, hất mái tóc của Bạch Quân Quân về phía khác: “Điểm Lục, ngươi chải đầu cho Bạch cô nương đi, lão thân tuổi đã già, không nhìn rõ được, hầu hạ không chu toàn, khiến cho Bạch cô nương trách tội thì không hay chút nào.”

Điểm Lục đứng bên cạnh bị chỉ mặt gọi tên, chỉ đành hành lễ, sau đó chải đầu cho Bạch Quân Quân:

“Mong Bạch cô nương rộng lượng bỏ qua.”

Bạch Quân Quân câu môi, không nói gì.

Điểm Lục khéo tay, chẳng bao lâu sau đã búi tóc cho Bạch Quân Quân xong, khi đem trang sức tới, Bạch Quân Quân lại chỉ dùng hai chiếc trâm cài đầu nạm trân châu.

“Như vậy… Có phải hơi đơn điệu hay không?” Điểm Lục tỏ vẻ hiểu.

Trong lòng lại khinh thường Bạch Quân Quân lạt mềm buộc chặt.

“Không sao hết, Bạch gia ta vẫn còn đang trong hiếu kỳ, phục sức có đơn giản thì Hàm Anh Vương cũng sẽ không trách tội.”

Bình Luận (0)
Comment