Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 565 - Chương 565. Tới Hoàng Đô

Chương 565. Tới hoàng đô Chương 565. Tới hoàng đô

Bạch Quân Quân tới cả đánh nhau với xác sống còn không sợ, sao có thể e dè trước ánh mắt này.

Mấy trò lườm tới lườm lui của đàn bà con gái, đối với nàng chẳng khác gì trò trẻ con.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau Văn Nhân Phinh Đình đã bại trận. Nàng ta không biết ba năm nay Bạch Quân Quân đã trải qua những chuyện gì, khiến cho nàng và Bạch Quân Quân của trước kia trở nên khác biệt tới như vậy.

Trước kia Bạch Quân Quân cùng lắm cũng chỉ là một đích nữ con nhà sĩ tộc có đôi phần tài trí. Nhưng bây giờ, Văn Nhân Phinh Đình đã không nhìn thấu được ánh mắt của nàng nữa, dường như nàng có rất nhiều chiêu bài thủ sẵn trong tay, hoàn toàn không sợ hoàng quyền phú quý.

Tuy rằng Văn Nhân Phinh Đình cảm thấy ý nghĩ này của mình thật là nực cười, nhưng trực giác trời sinh của nữ nhân mách bảo nàng ta, rằng hiện giờ Bạch Quân Quân không dễ đắc tội chút nào.

Mấy ngày nay, quả là nàng ta đã hồ đồ rồi.

Văn Nhân Phinh Đình rũ mắt: “Ngươi về đi.”

“?” Bạch Quân Quân ăn nốt miếng thịt xào dứa cuối cùng, vừa ăn vừa hỏi: “Ta không cần ăn nữa sao?”

“Ừm.” Văn Nhân Phinh Đình gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn chỉ nhìn mặt bàn, không người lên nhìn Bạch Quân Quân ngồi đối diện.

Bạch Quân Quân lắc đầu thở dài: “Con người của ngươi thật là, tính tình lúc nào cũng ẩn nhẫn, khiến cho bản thân phải chịu áp lực lớn như vậy, cho dù làm hoàng hậu đi chăng nữa thì có gì đáng mừng chứ? Cùng lắm cũng chỉ rước thêm gông xiềng, đè chết bản thân mà thôi.”

“…” Văn Nhân Phinh Đình nhướng mày: “Trang Tử từng nói, không phải cá thì không biết niềm vui của cá.”

“Nhưng ngươi cũng không phải cá, nhưng cứ nhất quyết phải chôn bình trong nước, sớm muộn gì cũng có ngày ngạt thở mà chết.”

Bạch Quân Quân vừa nói vừa buông thõng hai tay: “Ngươi có lý tưởng cao xa thì tự đi mà mơ mộng, ta về trước đây.”

Bạch Quân Quân chậm rãi xuống xe, thảnh thơi quay trở lại địa bàn của mình.

Văn Nhân Phinh Đình ngồi trong xe, sửng sốt một hồi lâu: “Quân tử phải cẩn trọng, ngươi thì biết cái gì.”

“Chủ tử, chúng nô tỳ có cần chia lại thức ăn cho người nữa không ạ?”

Văn Nhân Phinh Đình thoáng nhìn bốn món ăn vẫn chưa hề động đũa, lắc đầu: “Bỏ đi.”

“Vậy người…”

“Tối nay không ăn.” Văn Nhân Phinh Đình tựa lưng vào vách xe ngựa, nhẹ giọng đáp.

“Tuân mệnh.” Điểm Hồng không nói thêm lời nào, bất đắc dĩ gọi đám tỳ nữ lên xe thu dọn bàn ăn.

Từ khi còn nhỏ, chủ tử đã là bị kìm kẹp, chỉ có hai người có thể tác động tới vui buồn của chủ tử, một cái tên đã vĩnh viễn chìm trong quá khứ, không thể nhắc tới, cái tên còn lại là Bạch Quân Quân.

Dù nàng chỉ khiến cho chủ tử tức giận, nhưng tốt xấu gì đó cũng là cảm xúc.

Cũng chỉ khi đối mặt với Bạch Quân Quân, chủ tử mới để lộ ra cảm xúc chân thật trong lòng mình, buông lỏng cảm giác bị đè nén.

Điểm Hồng xót xa cho chủ tử của mình, nhưng lại lực bất tòng tâm, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng.

Sau bữa tối ngả bài với nhau kia, Văn Nhân Phinh Đình cũng coi như đã buong tha cho Bạch Quân Quân.

Không còn ai quấy rầy, những tháng ngày tiếp theo của Bạch Quân Quân bình yên trở lại, ngày nào cũng hớn ha hớn hở chơi cờ trên xe ngựa, đến giờ thì ăn cơm, ăn no thì ngủ.

Mười ngày đi đường, bị kéo thành hai mươi ngày.

A Phú A Quý xuất phát sau cùng cũng đã đời hoàng đô nhập rượu xong xuôi, chuẩn bị trở về thì bọn họ mới đặt chân tới.

Nói mà chỉ muốn khóc.

Trước khi trở lại hoàng đô, Văn Nhân Phinh Đình đã đi tới trước xe ngựa của Bạch Quân Quân.

Lúc này, mọi người đang ăn cháo.

Nhìn thấy Văn Nhân Phinh Đình đích thân tới đây, mọi người đều sửng sốt. Bạch Táp Táp là người đầu tiên phản ứng lại, lên tiếng chào hỏi Văn Nhân Phinh Đình trước tiên, sau đó mọi người mới lục tục hành lễ theo.

Nói tới mấy chuyện lễ nghi, Bạch Quân Quân tốt xấu gì cũng đã ăn đồ ăn của người ta suốt mấy ngày, cũng chẳng lạ lẫm gì với những quy tắc này nữa, nhưng Lý Văn Li lại thấy có phần mới lạ.

Tới khi hắn nhớ lại mình phải hành lễ, Văn Nhân Phinh Đình đưa mắt nhìn về phía Bạch Quân Quân.

Lý Văn Li đành ngượng ngùng ngồi xuống, nếu mỹ nữ kia đã coi như không nhìn thấy hắn, vậy hắn cùng chẳng cần làm.

Văn Nhân Phinh Đình thản nhiên lên tiếng:

“Ta đã truyền thư tới điện hạ, điện hạ nghe nói ngươi trở về thành thì vô cùng vui mừng, muốn đích thân tiếp kiến ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment