Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 564 - Chương 564. Ánh Mắt Sắc Như Đao

Chương 564. Ánh mắt sắc như đao Chương 564. Ánh mắt sắc như đao

Trước lạ sau quen, lúc này Bạch Quân Quân cũng không cần để đám tỳ nữ vén rèm xe ngựa giúp nữa mà đích thân vén rèm. Vừa ngồi xuống bên cạnh Văn Nhân Phinh Đình, nàng đã xắn tay áo lên chuẩn bị ăn.

Văn Nhân Phinh Đình: “…”

Bạch Quân Quân liếc nàng ta một cái: “Không phải ngươi bảo ta ăn đó sao? Ta đang ăn đây.”

Văn Nhân Phinh Đình: “…”

“Con người ngươi thật là kỳ lạ quá đi, nếu không thích thì bảo đầu bếp đừng có làm là được, sao cứ phải tra tấn ta như vậy chứ?”

Bạch Quân Quân vừa nói, vừa lặc lè rót cho mình một chén canh đại bổ.

Văn Nhân Phinh Đình trợn tròn mắt nhìn một lúc lâu, sau đó khuôn mặt xuất hiện ý cười:

“Ta không ghét gì mấy món ăn này.”

“?” Bạch Quân Quân cảm thấy khó hiểu: “Vậy ngươi đang làm gì vậy hả?”

“Chẳng qua ta biết ngươi ghét chúng mà thôi.” Văn Nhân Phinh Đình nhàn nhạt đáp.

“…” Bạch Quân Quân cảm thấy không vui chút nào, bèn đặt chén canh xuống mặt bàn: “Vương phi như vậy là có ý gì? Chơi ta sao?”

Văn Nhân Phinh Đình mỉm cười, không trả lời.

Đúng là nàng ta không ưa thái độ của Bạch Quân Quân, đã ở trong tình cảnh này rồi, sao nàng vẫn còn cười được chứ?

Mỗi khi nghe được tiếng người lanh lảnh này, hay là nhớ tới hương vị mê hồn của thịt nướng, nàng ta đều cảm thấy phiền lòng.

Thân là đích nữ của Bạch Dương thị, trải qua thảm cảnh ấy, chẳng nhẽ nàng không bị ác mộng làm cho tỉnh giấc mỗi đêm sao?

Đặc biệt là khi Bạch Quân Quân chẳng có chút cảm tình nào với mấy thứ mỹ vị trong cung này, nhưng lại vô cùng vui vẻ thoải mái khi uống rượu ăn thịt, cảm giác như vậy khiến cho nàng ta không thoải mái chút nào.

Rõ ràng kẻ được hướng vinh hoa phú quý là nàng ta, kẻ nghèo túng tha hương là Bạch Quân Quân.

Nhưng vì sao nàng ta lúc này chẳng khác gì cái xác không hồn, còn Bạch Quân Quân dường như vẫn còn tiêu diêu tự tại?

Văn Nhân Phinh Đình một người giỏi đoán tâm ý của người khác, trong yến hội lần trước, tuy rằng Bạch Quân Quân không nói, nhưng thái độ của nàng đã thể hiện rất rõ ràng, nàng không thích mấy thứ đồ ăn cung đình này chút nào.

Cho nên Văn Nhân Phinh Đình cũng biết bản thân có tâm thế ra sao, ma xui quỷ khiến gọi Bạch Quân Quân tới, sau đó ra lệnh cho nàng ăn hết chỗ đồ ăn cung đình mà nàng chán ghét.

Khi trông thấy nét khó chịu trên khuôn mặt Bạch Quân Quân, nàng ta mới cảm thấy thoải mái.

Hôm nay, cuối cùng Bạch Quân Quân không nhịn được nữa mà nói ra miệng, Văn Nhân Phinh Đình cũng không giả vờ nữa. Nàng ta đã kìm nén nhiều năm, tới bây giờ mới bộc phát được chút ác ý, liền nở nụ cười thỏa mãn.

Bạch Quân Quân nhàn nhạt liếc Văn Nhân Phinh Đình một cái, sau đó không nói lời nào, đưa thìa ra xúc một miếng thịt xào dứa bỏ vào miệng.

“Ngươi thật là ấu trĩ.”

Văn Nhân Phinh Đình tưởng rằng Bạch Quân Quân sẽ tức giận tới mức hất đổ cả bàn thức ăn, ai ngờ đối phương lại nói nàng ta ấu trĩ?

“Ngươi nói cái gì?”

“Làm gì có ai dùng đồ ăn để trừng phạt người khác? Ngươi không biết đối với dân chúng ngoài kia, đồ ăn thức uống đáng quý biết chừng nào đâu.”

Bạch Quân Quân nhìn nàng ta bằng ánh mắt sâu xa, sau đó tiếp tục ăn thịt xào dứa: “Cho dù khó ăn, ta vẫn sẽ ăn hết chỗ đồ ăn này, tốt xấu gì những thứ này cũng là đồ ăn bổ dưỡng, mấy ngày nay, những thứ này ít nhiều gì cũng đã giúp ta có thêm chút mỡ, nếu sau này ta có được thân hình nở nang quyến rũ, ta sẽ không quên công lao của ngươi đâu.”

“…” Văn Nhân Phinh Đình: “Ngươi!”

“Ta làm sao cơ?” Bạch Quân Quân nheo mắt nhìn nàng ta: “Đừng quên là chính miệng ngươi nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè, nếu ngươi muốn để ta phối hợp với ngươi đối phó Vũ Văn Tuyển, vậy thì đừng có làm khó ta. Nếu không, ta bị chọc tức thì nói không chừng sẽ đổi ý đó.”

“Ngươi không sợ ta lấy thứ khác ra để uy hiếp ngươi sao?” Văn Nhân Phinh Đình hỏi.

Bạch Quân Quân nhún vai, điệu bộ rất vô lại:

“Giờ đây ta còn gì nữa đâu? Nếu ngươi có ý định dùng thứ đệ và thứ muội để uy hiếp ta, vậy thì cứ việc. Con của thiếp thất là hạng rẻ mạt đến mức nào, điều này không có ai hiểu rõ hơn ngươi, không phải sao?”

“Vậy tội gì ngươi phải đưa theo bọn họ?”

“Đưa đám nhỏ theo đương nhiên là để tìm cơ hội Đông Sơn tái khởi, nhưng nếu như bọn họ trở thành một mối ràng buộc, ta cũng có thể bỏ rơi ngay tắp lự.”

Bạch Quân Quân đối diện với Văn Nhân Phinh Đình bằng thái độ ngạo mạn.

Hai người đang ngồi trên xe ngựa, nhưng ánh mắt lại như đang ở trên chiến trường, hai bên không ai nhường ai, ánh lửa trong mắt như sắp bắn ra ngoài tới nơi.

Bình Luận (0)
Comment