Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 568 - Chương 568. Nhị Hoàng Tử Sợ Nữ Nhân

Chương 568. Nhị hoàng tử sợ nữ nhân Chương 568. Nhị hoàng tử sợ nữ nhân

Không để Bạch Quân Quân nghĩ ngợi quá lâu, cánh cửa nhà chính mở rộng, Văn Nhân Phinh Đình tự nhiên hào phóng bước ra từ bên trong.

So với y phục bằng lụa sa tanh lúc khởi hành, bây giờ nàng ta đã thay thường phục của vương phi, khí thế cao lên gấp nhiều lần.

Văn Nhân Phinh Đình lạnh lùng quét mắt nhìn đám người ở đâu, nhàn nhạt nở nụ cười: “Nếu như các ngươi cảm thấy cuộc sống của mình yên bình quá, ta cũng không ngại đi tìm vương gia nói vài câu, đến lúc đó tất cả các ngươi lo mà về phòng chép Nữ Giới gãy cả tay đi. Đừng có quên ở chỗ này ai là lớn nhất.”

Văn Nhân Phinh Đình vừa dứt lời, đám thiếp thất kia đã im bặt.

Xem ra khi trước bọn họ đã bị bắt chép Nữ Giới không ít lần.

Tới khi đình viện yên tĩnh trở lại, Văn Nhân Phinh Đình mới đưa Bạch Quân Quân ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng hai người họ rời đi, đám mỹ nhân kia tức tối dậm chân tại chỗ, vô cùng phẫn nộ nhưng lại chẳng dám nhiều lời.

Bạch Quân Quân cuối cùng cũng biết vì sao Văn Nhân Phinh Đình lại luyện được khí chất uy nghiêm và đĩnh đạc như vậy.

Hoá ra ngày nào nàng ta cũng phải đối mặt với những ánh mắt sắc như dao này, tất cả bọn họ đề chỉ đợi nàng ta phạm sai lầm mà đục nước béo cò. Văn Nhân Phinh Đình là một kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ, bị bọn họ áp bước như vậy,nàng ta sẽ càng cứng rắn hơn, vậy nên mới trở thành dáng vẻ ngày hôm nay.

Dường như Văn Nhân Phinh Đình cảm nhận được Bạch Quân Quân đang đánh giá mình, dáng đi cũng trở nên căng thẳng hơn.

“Ngươi muốn cười thì cứ cười, đây vốn là chuyện cả hoàng đô này đều biết, không có gì đáng nói.”

“Sao ta lại thấy buồn cười?” Lời nói của Bạch Quân Quân đầy ẩn ý: “Cười nhị hoàng tử nhiều thê thiếp sao? Không phải hoàng đế nào cũng có tam cung lục viện sao?”

Tuy rằng nền văn minh lúc khải huyền đã gần như sụp đổ, nhưng những kiến thức cơ sở này vẫn phải có chứ?

Thời xưa một chồng nhiều vợ, nền văn minh thời sau một chồng một vợ, tới thời nhân gian tận diệt thì đổi thành không vợ không chồng, không có ràng buộc tình yêu.

Đây cũng chỉ là vấn đề do hoàn cảnh quyết định, không có gì đáng cười, cùng lắm cũng chỉ thấy không vừa mắt thôi.

Văn Nhân Phinh Đình lẳng lặng đưa mắt nhìn nàng, nhận ra nàng không có vẻ như đang giả vờ, nên mới bồi thêm một câu nữa: “Quả nhiên, bản thân cảm thấy đáng giá là được rồi.”

Bọn họ mới đi đến cửa đã trông thấy một nam tử mặc y phục đen tuyền.

Người nọ cao gầy mảnh khảnh, anh tuấn bất phàm.

Nhìn thấy Văn Nhân Phinh Đình, hắn lập tức nở nụ cười, sau đó túm lấy tay áo của Văn Nhân Phinh Đình.

Đúng vậy, tay áo.

Vũ Văn Loan Phi là nghệ thuật gia, thích mọi thứ tốt đẹp trên đời, nhưng hắn cũng có chứng sợ hãi nữ nhân, chỉ có thể nhìn chứ không dám tiếp xúc, nếu không sẽ run rẩy, sau đó bất tỉnh.

Khi còn nhỏ, các hoàng tử chơi đùa với nhau đều sẽ xa lánh hai người, một là Vũ Văn Loan Phi quái gở dị hợm, hai là Vũ Văn Tuyển có thân thế hèn mọn.

Sau này, nhờ vào tài trí của mình, Vũ Văn Loan Phi được hoàng đế yên mến, nông nô hết lời ca ngợi, khiến cho những người khác không dám bỏ qua hắn.

Còn Cửu hoàng tử lại chọn làm kẻ ác, người khác không yên quý mình, hắn lại càng khép kín bản thân, vậy nên mới khiến tiên đế ghét bỏ, đưa hắn đến đất bắc cằn cỗi xung quân.

Bỏ qua mấy chuyện ngoài lề ấy, lúc này hội chứng sợ phụ nữ của Vũ Văn Loan Phi có vẻ đã đỡ nhiều, ít nhất cũng đã có thể túm lấy tay áo của Văn Nhân Phinh Đình.

Nói ra cũng nực cười, người sợ nữ nhân như vậy mà lại cưới về một đám thê thiếp xinh đẹp, cũng không biết hắn có hưởng hết được không.

Có lẽ là không đâu, nếu không thì không khí căng thẳng ở hậu viện của hắn sẽ không đáng sợ tới mức ấy.

“Ta vừa nghe Trâu công công bẩm báo đã lập tức trở về ngay, quả nhiên, nếu như ta về đây muộn một chút, nàng tới tận hoàng cung mất? Vừa về tới nơi thì nghỉ ngơi, đợi ta là được, hà tất phải vất vả như vậy.”

“Thần thiếp chỉ quan tâm tới điện hạ, muộn hoàn thành việc điện hạ giao phó thật là mau.”

“Nàng làm việc ta rất yên tâm, có điều… đừng để mình vất vả quá.”

Đôi phu thê hàn huyên ngay trước cửa phủ như chốn không người.

Nghe cách nói chuyện, có vẻ bọn họ không phân ranh giới rạch ròi như nàng tưởng tượng.

Bạch Quân Quân chớp mắt liên hồi.

Bình Luận (0)
Comment