Bạch Quân Quân còn tưởng rằng tình cảm giữa hai người họ sẽ xuất hiện khoảng cách vì đám mỹ nữ kia, nhưng có vẻ nàng đã nghĩ nhiều rồi, tình cảm của đôi phu thê này vẫn rất sâu đậm.
Bạch Quân Quân đang nghĩ ngợi về vấn đề tình cảm của hai người bọn họ, cuối cùng đôi phu thê kia cũng phát hiện ra nàng, đồng thời nhìn về phía nàng.
Vũ Văn Loan Phi năm nay mới hai mươi lăm tuổi, hơn Bạch Quân Quân gần chín tuổi.
Có điều bình thường hắn rất chú trọng hình thức, hơn nữa nghệ thuật gia thường sẽ trẻ trung hơn người bình thường, lúc này, trông hắn chỉ như một thiếu niên ở tuổi đôi mươi.
Tất nhiên Vũ Văn Loan Phi và Bạch Quân Quân có quen biết, dù sao thì trong yến tiệc cung đình, chuyện Bạch Quân Quân còn nhỏ tuổi mà đã thông minh hơn người, giành được danh thiên hạ đệ nhất vẫn hay được hoàng đế và hoàng hậu nhắc tới.
Bây giờ gặp lại, cảnh còn nhưng người đã mất.
Vũ Văn Loan Phi cũng thấy xót xa:
“Đã lâu không gặp nhỉ nha đầu Quân Quân.”
“Thảo dân bái kiến Hàm Anh Vương, Hàm Anh Vương vạn phúc kim an.” Bạch Quân Quân kính cẩn hành lễ, không nhìn ra chút sơ hở nào.
Với bộ y phục trắng như tuyết của mình, trông nàng tựa như một đóa hoa quỳnh, thanh khiết, trang nhã.
“Xem ra ngươi vẫn còn nhớ rõ quy củ và lễ nghi.”
“Ký ức đã thấm vào xương tủy, sao có thể phai nhạt theo thời gian cho được.” Bạch Quân Quân trả lời một cách thấu tình đạt lý.
Văn Nhân Phinh Đình nhìn Bạch Quân Quân làm bộ làm tịch, không nói gì mà chỉ mỉm cười, người này thật là biết giả vờ.
Nhìn nàng ta không có chút phép tắc hay lễ nghi tiêu chuẩn nào có được không hả? Vừa nhìn một đống đồ ăn trước mắt đã nặng bên này nhẹ bên kia.
Bạch Quân Quân lén đưa mắt nhìn Văn Nhân Phinh Đình, lè lưỡi trêu nàng ta.
Văn Nhân Phinh Đình ngó lơ nàng.
Trước mắt bao người, nàng ta vẫn là Hàm Anh Vương phi đoan trang hiểu lễ nghĩa, còn lâu mới điên cùng với nha đầu này.
Vũ Văn Loan Phi không cảm nhận được sóng ngầm cuồn cuộn giữa Văn Nhân Phinh Đình và Bạch Quân Quân, hứng khởi nói:
“Đứng ở đây không tiện hàn huyên, chúng ta đến thư phòng, từ từ nói.”
Nói xong, hắn đi đằng trước, đưa nàng và Văn Nhân Phinh Đình tới thư phòng.
Vũ Văn Loan Phi là một người có yêu cầu rất cao về chất lượng của cuộc sống, một nơi đơn điệu nhàm chán như thư phòng cũng được hắn cải tạo thành nơi xa hoa lộng lẫy.
Tranh chữ, đồ cổ, bình phong, tiểu cảnh… Không có chỗ nào không bộc lộ sự sáng tạo của hắn.
Bạch Quân Quân nhìn thư phòng này, tấm tắc khen ngợi.
Đối với một người sống ở thời mạt thế, chẳng bao giờ được chứng kiến những thứ tốt đẹp thì nơi này quả đúng là mỹ cảnh nhân gian!
Nếu như Vũ Văn Loan Phi đi làm nhà thiết kế nội thất hẳn là sẽ kiếm bộn tiền.
Vũ Văn Loan Phi nghe thấy Bạch Quân Quân lầu bầu, không chỉ không tức giận mà tâm trạng còn rất tốt:
“Ta cũng cảm thấy như vậy, thế gian này chỉ có căn nhà ngươi không tưởng tượng ra được, không có hình dáng ta không tạo ra được! Vả lại, Bạch phủ cũng đã hoang phế nhiều năm, sau này cần sửa sang thì cứ việc tìm ta, ta sẽ đem tới cho ngươi mấy thứ đồ mà ta đích thân chế tạo.”
“Vương gia… Xin người ăn nói cẩn thận.” Văn Nhân Phinh Đình đứng bên cạnh đen cả mặt.
Rõ ràng nàng ta mới mười chín tuổi, nhưng lại quản Vũ Văn Loan Phi như bà mẹ già, nàng ta cũng chẳng còn cách nào.
“…” Bạch Quân Quân vô cùng kinh ngạc.
Ký ức về Vũ Văn Loan Phi của Bạch Quân Quân dừng lại vào năm năm trước, cũng chính là thời điểm Vũ Văn Loan Phi được sắc phong.
Có điều khi đó hắn làm xong quan lễ đã vội vàng rời đi.
Bạch Quân Quân chỉ biết Vũ Văn Loan Phi tài hoa hơn người, trời sinh có tính thích tự do tự tại, dịch ra ngôn ngữ của người thời nay thì chính là nhà nghệ thuật có tính cách phản nghịch, chưa từng nghĩ khi ở huyện Anh, hắn lại tự do tới mức như vậy.
Nhìn đi, còn định thiết kế đồ cho nhà nàng nữa, vậy giang sơn xã tắc của hắn thì phải làm sao đây?
Quả nhiên, khi được Văn Nhân Phinh Đình nhắc nhở như vậy, Vũ Văn Loan Phi lập tức thay đổi thái độ, ho nhẹ một tiếng: “Đương nhiên, tiền đề là bổn vương phải có lúc rảnh rỗi. Về chuyện của ngươi, ta đã nghe Phinh Đình nói rồi, hiện giờ ta vô cùng hoan nghênh ngươi trở về hoàng đô, cho dù bên ngoài có thể lực nào ngăn cản, ngươi cũng không việc gì phải sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“Điện hạ nói như vậy là có ý gì?”
Bạch Quân Quân hỏi lại.