Dù sao sau khi chuyện này xảy ra, danh dự của Tam hoàng tử bị hao tổn chưa nói, còn bị Cửu hoàng tử tìm được lý do chỉ huy quân đội xuôi nam.
Bạch Quân Quân càng là công cụ trong đám người công cụ, nghiêm chỉnh mà nói, danh tiết của đích nữ sĩ tộc bị hao tổn, là vấn đề tương đối nghiêm trọng, Bạch Quân Quân chắc chắn cũng thua rất thảm.
Lại nhìn Cửu hoàng tử, trùng quan nhất nộ vi hồng nhan, ở trong mắt dân chúng, thoáng cái đã trở thành người có tình có nghĩa, hơn nữa hắn cũng có lý do để chỉ huy quân đội xuôi nam, một mũi tên trúng hai con chim.
Bạch Quân Quân gật đầu, thật là khéo, nàng cũng nghĩ như vậy.
Nhìn thấy Bạch Quân Quân gật đầu, Vũ Văn Loan Phi cũng có vẻ mặt hưng phấn: "Vậy... Ngươi hận hắn không?
"? ? ?" Bạch Quân Quân liếc nhìn Vũ Văn Loan Phi một chút, chỉ cảm thấy tên này nói là tìm hiểu tình hình, không bằng nói là đang nhiều chuyện.
Quả nhiên, đầu óc của nghệ sĩ cũng không giống bình thường, trọng điểm quan tâm hoàn toàn khác biệt.
Nàng có hận hay không có cái gì mà nói?
Đối phó với Vũ Văn Tuyển như thế nào mới là trọng điểm?
Quả nhiên. Văn Nhân Phinh Đình lại một lần nữa đỡ trán hắng giọng.
"Điện hạ."
"Ta biết rồi." Vũ Văn Loan Phi bất đắc dĩ gật đầu, lại lần nữa nghiêm mặt nói.
"Nha đầu Quân Quân, đầu tiên hoan nghênh ngươi trở lại Hoàng Đô, mặc dù sau khi đất nước loạn lạc Bạch Dương thị cũng gặp phải biến cố lớn, nhưng cũng may ngươi vẫn còn, tương lai ngươi muốn khôi phục lại vinh quang như ngày xưa cho Bạch Dương thị lần nữa, hoặc bản thân ngươi vinh hoa phú quý, ta đều có thể giúp ngươi."
"Lời này là thế nào..."
"Nếu như ngươi muốn chấn hưng gia tộc, chúng ta bắt tay hợp tác, ta cho ngươi môi trường thích hợp..."
"Điện hạ." Giọng điệu của Văn Nhân Phinh Đình lộ ra sự mệt mỏi.
"Ý của ta là, ta cho ngươi một cái bục ổn định, ngươi nâng đỡ thứ đệ lên đó, về sau ta để cho hắn thăng quan tiến tước, thậm chí vị hôn phu của ngươi cũng có thể Phong Hầu Bái Tướng, kể từ đó Bạch Dương thị có thể chấn hưng gia môn như cũ."
"Cá nhân vinh hoa phú quý thì sao?"
"Cá nhân ngươi vinh hoa phú quý thì càng đơn giản hơn, mặc dù vị trí vương phi của ta không còn, nhưng Trắc Phi thì còn hàng ngàn hàng vạn vị trí, ngươi có thể đến viện tử của ta, sinh lão bệnh tử ta đều bao."
"..." Bạch Quân Quân nghi ngờ nhìn Văn Nhân Phinh Đình một cái, sẽ không phải là Vũ Văn Loan Phi này cũng nói như thế với Văn Nhân Phinh Đình đấy chứ.
Văn Nhân Phinh Đình đã không gửi gắm hi vọng gì ở Vũ Văn Loan Phi nữa, nàng ta không để ý lễ tiết cắt ngang Vũ Văn Loan Phi: "Điện hạ có ý tứ là, ngươi chỉ cần kết thành đồng minh với chúng ta, về sau cho dù là chấn hưng gia môn hay là vào cung làm phi, cũng có thể thỏa mãn."
"Làm sao để kết thành đồng minh?" Bạch Quân Quân hỏi.
"Trước mắt còn chưa thể nói, phải xem chiến sự ở Đông Địa diễn ra như thế nào. Tóm lại sẽ không uy hiếp đến sinh mạng của ngươi, thậm chí chúng ta sẽ còn giúp ngươi khôi phục danh tiết."
Bạch Quân Quân nhướng mày: "Ta lớn gan suy đoán một chút? Các ngươi tính toán đợi Vũ Văn Tuyển lấy được Đông Địa thì sẽ để lộ ra tin tức rằng thiên hạ đệ nhất tài nữ chưa chết?"
"Chính..." Vũ Văn Loan Phi vừa định gật đầu, Văn Nhân Phinh Đình đã ngăn hắn lại.
"Thực sự có dự định đó. Nhưng ngươi yên tâm, cho dù công bố tin tức ngươi còn sống, đối với ngươi mà nói cũng là trăm lợi chứ không có hại, dù sao ngươi cũng không muốn phải chịu cái danh bị Đông Vương vũ nhục mà chết cứ như vậy tiêu tan cùng mọi người chứ?"
Bạch Quân Quân liếc nhìn cặp phu thê trước mắt một chút.
“Đồng ý với các ngươi thì có thể, chỉ là ta cần có tự do tuyệt đối ở Hoàng Đô này, bình thường cho dù ta kết giao bằng hữu hay là dạo chơi ở ngoại thành, các ngươi đều không thể can thiệp. Nếu như trở lại Hoàng Đô ta chỉ có thể giống như chim hoàng yến bị cầm tù ở Bạch phủ, vậy ta tình nguyện tiếp tục ở bên ngoài làm một cô gái vô danh ở thôn quê."
Văn Nhân Phinh Đình cười lạnh: "Bạch cô nương, ngươi cho rằng ngươi có tư cách bàn điều kiện với chúng ta?"
"Nếu như ngươi cảm thấy ta không có tư cách, thì sẽ không mang ta trở về." Bạch Quân Quân đi ngược lại một quân.