Văn Nhân Phinh Đình im lặng nhìn Bạch Quân Quân trước mắt, cứ cảm thấy rằng biểu cảm của Bạch Quân Quân giống như còn giấu diếm một nước cờ lớn.
Lúc này hẳn nên ngăn cản.
Văn Nhân Phinh Đình quyết định gợi ra một chủ đề mới.
“Điện hạ, chiến sự tiền phương thế nào rồi?”
Lời này của nàng ta quả nhiên đã lôi kéo được sự chú ý của mọi người, Trâu công công thấy thế cũng phối hợp chắp tay thi lễ với mọi người rồi lui ra ngoài.
Mãi cho đến khi ông ta đi rồi, Vũ Văn Loan Phi mới để lộ ra vẻ mặt đau buồn.
“Haizz, không tốt lắm. Người nào cũng nói chó không sủa cắn là đau nhất, lần này ta xem như tin rồi.”
“Khụ.” Văn Nhân Phinh Đình ngắt lời lảm nhảm của Vũ Văn Loan Phi.
Vũ Văn Loan Phi nói ra lời xuất phát từ đáy lòng theo bản năng, lúc này mới giật mình ý thức được còn có người ngoài ở đây, không thể đánh mất hình tượng tính tình phóng khoáng được, vì thế nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Thật không nhận ra cửu đệ lại là người thông thạo binh pháp, chỉ sợ lần này tam đệ gặp phiền toái rồi.”
Ai ngờ, hắn đã thay đổi cách nói rồi mà tiểu thê tử vẫn không hài lòng.
Văn Nhân Phinh Đình bất đắc dĩ đỡ trán: “Điện hạ, trước mắt không phải là lúc xưng huynh gọi đệ đâu.”
“Ta biết.” Vũ Văn Loan Phi vẫn đau buồn như cũ, tuy rằng bọn họ đã tách ra, mỗi người đều có con đường riêng của mình nhưng mà trong mắt hắn, bọn họ vẫn là những đứa trẻ nghịch ngợm của năm đó.
Nếu có thể, hắn thật sự không muốn đối địch, tất cả mọi người đều thành thật ở trên địa bàn của mình, sáng tạo nghệ thuật. Như vậy không tốt sao?
Đều nhìn chằm chằm vị trí này thì có gì tốt chứ?
Vũ Văn Loan Phi bất đắc dĩ thở dài, lại một lần nữa thay đổi xưng hô: “Cữu cữu của Đông Vương bị Cẩm Vương bắt sống, lúc này ngoại công của Đông Vương là Lưu Thượng tự mình đốc quân, nhưng mà Lưu Thượng giữ chức tướng quân này có lẽ cũng không kiên trì được bao nhiêu ngày đâu.”
Ngụ ý là đất Đông sẽ nhanh chóng đổi chủ.
Bạch Quân Quân không ngờ rằng Vũ Văn Tuyển lại lợi hại như vậy, có thể quật ngã cả phụ tử Lưu Thượng đã trải qua trăm trận.
Ở trong ấn tượng của nàng, Vũ Văn Tuyển là một nhân vật thâm tình dịu dàng, hoàn toàn không giống với Vũ Văn Loan Phi.
Nghĩ đến đây, Bạch Quân Quân không khỏi so sánh hai người này với nhau, nếu hai người này đối đầu nhau thì không biết ai thua ai thắng.
Từ chiến tích trước mắt của Vũ Văn Tuyển mà nói thì vẫn có cơ hội chiến thắng nhưng người trước mặt này lại là một nhà nghệ thuật, nhà nghệ thuật là kiểu người khó nắm bắt nhất cho nên phỏng chừng Vũ Văn Tuyển sẽ hơi vất vả.
Hơn nữa phía sau nhà nghệ thuật còn có rất nhiều triều thần giảo hoạt, những người này gả nữ nhi cho Vũ Văn Loan Phi, hẳn là xem trọng Vũ Văn Loan Phi? Với lại bọn họ cũng không thể để Vũ Văn Loan Phi xảy ra chuyện được.
Đúng lúc Bạch Quân Quân đang suy nghĩ lung tung đủ thứ chuyện trên trời dưới đất thì Vũ Văn Loan Phi đột nhiên mở miệng: “Quân Quân nha đầu, tuy Phinh Đình đã kể lại cho ta nghe những chuyện đã xảy ra nhưng ta vẫn cảm thấy lạ lạ ở đâu đấy, sao ngươi lại gặp tam... Đông Vương?”
Bạch Quân Quân nhức đầu, nếu người ta đã thẳng thắn thành khẩn như vậy thì nàng cũng quyết định kể lại chuyện này.
“Năm đó ta đến đất Bắc không bao lâu thì Huyên Hòa Vương và Vũ Văn Tuyển đã đánh nhau rồi, nhưng mà binh lực của Huyên Hòa Vương rất mạnh, Vũ Văn Tuyển sợ không địch lại, vì để tránh cho ta trở thành tù binh nên hắn để ta xen lẫn trong lưu dân, cùng xuôi Nam.
Nhưng mà lưu dân mất khống chế, tất cả những người mà Vũ Văn Tuyển phái đến hộ tống ta đều đã chết cả.
Ta không thể liên lạc được với hắn nữa nên chỉ có thể xuôi Nam trước.
Ai ngờ lại gặp phải xung đột ở cầu Nam Bắc, sau đó cầu gãy, ta vô ý rơi xuống nước, cuối cùng được một nhà nông ở Bích Lạc cứu lên.
Nhưng mà đợi đến lúc ta tỉnh lại thì có tin ta đã chết còn Vũ Văn Tuyển đang xuôi Nam.
Chính bởi vì điều này nên ta mới vừa kinh hãi vừa hoảng sợ.
Hóa ra Vũ Văn Tuyển bảo ta xuôi nam là muốn lợi dụng ta.
Ta lo rằng nếu xuất hiện sẽ bị giết cho nên đã mai danh ẩn tích cả quãng đường, đi theo thương đội trở lại nơi này.”
Vũ Văn Loan Phi nghe được, cảm thấy rất hứng thú.
“Nếu nói như vậy thì chuyện này quả nhiên là âm mưu của Cẩm Vương, người được lợi chỉ có hắn.”