Nhưng đối với Bạch Táp Táp mà nói, đây chính là nơi đã sinh sống năm năm.
Nơi này có quá nhiều ký ức.
Học quy củ bị ma ma quở trách, không làm tốt lễ thỉnh an với đương gia chủ mẫu bị phạt học quy củ, lúc tổ chức gia yến giữa đám tỷ muội vì để chiếm được ánh mắt của gia chủ mà có những suy nghĩ giả dối với nhau...
Mặc dù nói Bạch Dương thị là sĩ tộc đứng đầu, cho dù thứ nữ cũng rất được đám con cháu quý tộc thậm chí Hàn Môn hoan nghênh.
Nhưng, người khác cũng không biết, phía sau ánh hào quang nhóm thứ nữ ngày qua ngày phải áp lực hèn mọn cỡ nào.
Nhưng khi đó Bạch Táp Táp không cảm thấy chuyện này có gì không đúng.
Sĩ tộc nào mà không phải như vậy?
Nhà ai có thứ nữ không phải sinh hoạt như vậy?
Nhưng từ lúc bắt đầu lang thang chạy trốn, suy nghĩ của Bạch Táp Táp đã thay đổi, nàng đột nhiên sống lại từ trong trạng thái con rối gỗ l.
Nhớ lại quá khứ, càng nghĩ càng thấy ngạt thở, đến mức đoạn đường này, mặc kệ là đối với người cũ hay là hoàn cảnh trước kia nàng cũng có chút kháng cự.
Vừa rồi nhìn thấy cánh cửa quen thuộc mà xa lạ này, trong đầu nàng không khống chế được mà nhớ tới những quy củ phức tạp kia, áp lực cuộc sống.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy bước chân nặng nề một chút cũng bước không nổi.
Bạch Táp Táp cũng không biết bản thân mình bị làm sao, đang lúc đang mười phần sợ hãi, Lý Văn Li đột nhiên xoa đầu của nàng nói với nàng: Về nhà.
Bạch Táp Táp đột nhiên ra khỏi loại cảm giác ngạt thở này.
Đúng vậy, quá khứ đều đã qua rồi, hiện tại mới là chân thực.
Nàng hẳn là nên như trưởng tỷ nói dũng cảm một chút, không thể thiết lập giới hạn cho chính mình.
Nàng chính là nàng, không phải là sản phẩm phụ thuộc vào ai, cũng không phải là con rối gỗ của gia tộc nào.
Bạch Táp Táp yên lặng kéo tay áo của Lý Văn Li đi vào trong.
Bạch Linh Vũ dường như cảm nhận được Thập Nhất tỷ khẩn trương.
Nhưng hắn không biết suy nghĩ trong lòng Thập Nhất tỷ, chỉ cho là nàng nghe được những tiểu hài tử kia nói nơi này có quỷ nên sợ hãi, thế nên cũng thân mật giữ chặt tay Bạch Táp Táp.
"Thập Nhất tỷ đừng sợ, đệ sẽ bảo vệ tỷ."
Lòng bàn tay Bạch Linh Vũ mềm mại mập mạp cũng ấm áp, nắm tay Bạch Táp Táp, trong lòng nàng cũng ấm áp rồi.
Mấy người cứ như vậy chậm rãi đi vào viện tử này.
Bạch phủ là căn viện tử tam tiến, mỗi một viện tử đều có sương phòng đông tây, sương phòng đông tây còn có biệt viện độc lập.
Dọc theo trục trung tâm hướng xuống, viện tử đầu tiên là nơi Bạch gia tiếp khách, và đình viện cho những môn khách bình thường.
Viện tử thứ hai là phòng của gia chủ, và đình viện cho khách quý ở lại.
Viện tử cuối cùng mới là nội quyến của gia chủ, bọn nhỏ ở tứ đại viên.
Nhưng bây giờ, bất cứ chỗ nào cũng có cỏ dại mọc dài, mỗi một căn phòng rách nát không chịu nổi, ngoại trừ rắn, côn trùng, chuột, kiến, thì không có vật sống.
Nơi này rất nhiều cánh cửa sổ không người quản lý đã hư thối không chịu nổi, đồ dùng trong nhà trong phòng đã lưu lạc bên ngoài ở trong chiến hỏa.
Vứt ở chỗ này, chỉ là một vài thứ mang theo không nổi.
Nhưng những vật này trải qua ba năm bỏ trống, tất cả cũng đã mốc meo, tới gần căn phòng còn có thể ngửi thấy một mùi nấm mốc nồng đậm.
Lý Văn Li chỉ cảm thấy căn viện to như vậy, dường như không có nổi một căn phòng có thể đặt chân.
Đang lúc bọn họ do dự nên làm như thế nào, Bạch Quân Quân dẫn người trở về rồi.
Đội trưởng Gấu Trắng lại một lần nữa mang theo vật tư phong phú trở về, nhưng cái đình viện rách nát này... Vật tư cũng không dùng được.
Lý Văn Li và Bạch Quân Quân tất cả đều giương mắt nhìn qua đây.
Đột nhiên một giọng nữ trong trẻo vang lên bên kia đầu tường.
"Trời ạ. Thật là sống lâu sẽ gặp được, các ngươi sẽ không phải là người của Bạch gia đấy chứ?"
Mấy người cùng nhau nhìn sang, chỉ thấy trên đầu tường của đình viện lộ ra một nửa bóng dáng của nữ nhân.