"Nếu thật sự điện hạ muốn ban thưởng, vậy thì ban cho thần thiếp một đứa bé đi." Văn Nhân Phinh Đình lạnh nhạt nói.
Vốn dĩ còn tình nồng ý mật thâm tình Vũ Văn Loan Phi đã dần dần ngại ngùng.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói một câu
"Ây... Không phải bổn vương không muốn cho, còn không phải là đang chữa bệnh à, chờ ta chữa khỏi nhất định sẽ cho."
Văn Nhân Phinh Đình hơi cong môi, không hề nói gì, yên lặng hành lễ rời đi.
Chớp mắt trong thư phòng chỉ còn lại Vũ Văn Loan Phi.
Hắn u oán nhìn thoáng qua gian phòng trống rỗng: "Ai!"
Nhưng thoáng qua, sự u oán trên mặt hắn đã bị quét sạch sành sanh, thật vui vẻ đi điêu khắc tân sủng Tiểu Văn trúc.
Thị vệ ở cửa ra vào cau mày, chỉ có thể yên lặng thay chủ tử không có tim bảo vệ thật tốt cánh cửa này, ngàn vạn lần không thể để cho nhóm vương phi trắc vương phi ở hậu viện nhìn thấy.
...
Lại nói về Bạch Quân Quân đi về nhà.
Nàng lĩnh thưởng mênh mông cuồn cuộn rời khỏi phủ vương tử.
Lý Văn Li đã đến Bạch phủ trước một lúc lâu.
Gia tộc hạng nhất hạng nhì cố đô mọc đầy cỏ dại.
Đại môn kia chỉ khép hờ, tấm biển cũng treo xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ba năm không sơn lại, tấm bảng này đã cũ không thấy hình dạng, bên trên hai chữ Bạch phủ mơ hồ không rõ, nhìn có chút đáng thương.
Bọn họ dừng xe ngựa ở cửa, lúc chuẩn bị đi vào, một giọng nói non nớt vang lên.
“Ây, mọi người muốn đi vào sao?"
"Ừm?" Tiểu Thiền nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy có một đống bạn nhỏ dừng ở cửa.
"Ta nói với các ngươi, nơi này ma quỷ lộng hành đi vào phải cẩn thận đó."
"Ma quỷ lộng hành? Sao lại nói vậy?" Tiểu Thiền là quan ngoại giao của đội bảy người nên tự động đi qua.
Từ sau khi tụ hợp lại với công tử, bọn họ không lo áo cơm, đường mạch nha thì càng xưa nay không thiếu.
Lúc này, Tiểu Thiền móc đường mạch nha ra cho mấy tiểu hài tử mỗi đứa một miếng.
Những đứa bé kia nhìn thấy đường mạch nha nhất thời sáng mắt lên, sau khi nhận lấy, bắt đầu biết gì nói nấy.
"Mẹ ta nói ba năm trước đây nơi này là cả nhà quý nhân ở, nhưng lúc chiến loạn bọn họ đều bị phản quân giết, hơn ba trăm nhân mạng, không có một ai sống sót."
"Mỗi khi đến ngày gió thổi trời mưa, căn nhà này sẽ truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết, chúng ta cũng nghe thấy rất sống động."
Nói đến đây những đứa trẻ lải nhải gật đầu, trong mắt đều có sự e ngại.
"Về sau có người đánh bạo đi vào thám hiểm, nhưng hắn đi vào không bao lâu đã thấy một con ma treo cổ, người kia trực tiếp bị dọa ngất, mãi cho ngày thứ hai mới tỉnh lại còn bị bệnh một trận nặng, từ đó cũng không dám tới nơi này nữa."
"Ta nghe nói nơi này còn có một con mèo đen, con mèo mun kia là do quỷ biến thành, chỉ cần đối mặt với nó chẳng mấy chốc sẽ chết, cho nên chúng ta đều không dám chơi ở nơi này."
"Các ngươi đi vào phải cẩn thận đó."
"Cẩn thận ma thắt cổ."
"Không phải không phải, cẩn thận mèo đen mới đúng, mèo đen càng đáng sợ hơn."
Nhóm tiểu hài nhi líu ríu, Lý Văn Li ở bên này nghe được rõ ràng.
Cái gọi là đêm mưa gió gào khóc thảm thiết, chỗ nào ở đầu gió mà không kêu vù vù?
Chẳng qua là đi vào đúng chỗ thôi.
Về phần ma thắt cổ... Trong phòng có nhiều vải rách hoa mắt cũng không kỳ lạ, mèo đen thì càng dễ nói, đừng nói cái này, cho dù có rắn, côn trùng, chuột, kiến thì cũng bình thường?
Hắn nhếch môi, đối với lời mà đám tiểu hài tử nói không để bụng.
Nhưng nhìn thấy Bạch Táp Táp có vẻ mặt phức tạp, dường như đã đặt lời nói của bọn nhỏ vào trong tai.
Hắn không nhịn được xoa đầu Táp Táp: "Đi thôi, chúng ta về thăm nhà một chút."
Câu nói này của Lý Văn Li khiến cho trái tim đang bàng hoàng của Bạch Táp Táp đã ổn định lại một chút.
Văn Li ca làm thế nào lại thấy được sự lo lắng của nàng chứ? Bạch Táp Táp ngạc nhiên.
Tiểu Vũ hiểu chuyện lúc bọn họ đã đang chạy nạn, cho nên đối với nơi này không có nhiều ấn tượng.