Phòng vệ sinh nữ chỉ có một mình Bạch Táp Táp sử dụng, nàng nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng.
Lúc này trưởng tỷ đã thay y phục lăn qua lộn lại trên giường.
Đương nhiên tất cả những bộ đồ ngủ đó đều là Diêm chưởng quỹ chuẩn bị cho bọn họ.
Bạch Táp Táp hơi cảm khái, không ngờ sinh thời còn có thể ngủ cùng phòng với trưởng tỷ ở Bạch phủ, đây là chuyện không thể tưởng tượng được ở quá khứ.
Dù sao trưởng tỷ là đối tượng mà nàng chỉ có thể ngước nhìn.
Bạch Táp Táp cẩn thận kéo tay áo Bạch Quân Quân chuẩn bị ngủ, Bạch Quân Quân hơi buồn cười sờ sờ đầu của nàng.
“Sao thế? Sao đêm nay lại dính người thế này, không phải là nhớ mẹ rồi chứ?”
“?” Bạch Táp Táp hơi sửng sốt, chớp chớp mắt.
Bạch Quân Quân cảm thấy không biết nói tiếp điều gì, dù sao người ta cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi thôi mà, nói mẹ gì chứ?
Bạch Táp Táp cũng không rõ mẹ có nghĩa là gì, bối rối một lúc lâu mới phản ứng lại, nàng lắc đầu nói: “Có trưởng tỷ ở bên cạnh là tốt lắm rồi, muội không cần những thứ khác nữa đâu.”
Trên thực tế, con cái nhà sĩ tộc không thể được di nương nuôi dưỡng bên người.
Trúc viên mà bọn họ ở có nhũ mẫu chuyên trách nuôi nấng, ma ma dạy dỗ, bình thường chỉ có lúc đến thỉnh an chủ mẫu mới có thể nhìn thấy di nương một lần nhưng mà cũng không thể tùy ý gần gũi được.
Mà các di nương cũng không thể tùy tiện đi tìm con mình, mỗi lần có cơ hội đến đây lại chỉ biết ân cần dạy bảo con mình, phải nghe lời của ma ma, phải tuân thủ quy củ…
Cho nên ở trong sĩ tộc, tình cảm của con cái và các di nương đều vô cùng lạnh nhạt.
Cũng đến lúc chạy nạn, di nương của Bạch Táp Táp mới phát hiện sức lực của nữ nhi mình cực kỳ lớn.
Nhưng điều mà di nương lo lắng lại là sức lớn sẽ bị chủ mẫu ghét bỏ nên cả quãng đường vẫn luôn tận tâm chỉ bảo để nàng giấu diếm sức lực của mình, không thể để lộ ra sự khác biệt đối với người khác.
Không cần di nương nhắc nhở Bạch Táp Táp cũng biết, dù sao từ nhỏ lúc học cầm bút, dùng đũa nàng thường xuyên làm gãy đũa bởi vì sức quá lớn nên không thể khống chế được, khi đó nàng thường xuyên bị ma ma trách phạt.
Cũng từ lúc đó nàng đã biết, bản thân mình phải vất vả hơn người khác mới học được sự khéo léo, càng bởi vì như thế mà từ trước đến nay nàng đều chú ý đến năng lực của mình, may mắn vẫn giấu rất tốt.
Cho đến lúc chạy nạn mới bị di nương phát hiện bí mật nhưng mà di nương lại vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, chỉ liên tục than vãn lo lắng nữ nhi không gả đi được.
Cho nên nghiêm khắc mà nói thì trong mắt Bạch Táp Táp nàng và di nương không có tình cảm gì cả, vì thế nàng cũng không hiểu về khái niệm mẫu thân này lắm.
Ngược lại từ lúc chạy nạn tới nay, trưởng tỷ quan tâm nàng rất nhiều, cứu nàng trong lúc nguy nan, có đồ ăn ngon đồ chơi hay đều giữ lại cho nàng, thậm chí còn có thể khuyên bảo nàng, nói với nàng không cần sống vì người khác.
Ở trong mắt nàng, trưởng tỷ giống như thiên thần, lại càng giống mẫu thân hơn.
Bạch Quân Quân cũng không ngờ rằng, người chỉ giỏi đánh đánh giết giết như mình lại có một ngày ứng với câu trưởng tỷ như mẹ. Nếu để cho bạn thân biết nàng đến cổ đại làm trưởng tỷ thì nhất định sẽ cười đến chết.
Bạch Quân Quân xoa đầu Bạch Táp Táp, càng ngày càng thành thạo những lời an ủi trẻ em.
“Ngày mai dẫn muội đến núi Danh Sĩ dạo.”
“Được ạ.” Bạch Táp Táp vui mừng gật đầu.
Thật ra nàng chưa bao giờ ra khỏi Bạch phủ, có thể ra khỏi Hoành đô đi dạo là chuyện nàng nằm mơ cũng nghĩ đến.
Đương nhiên cũng bởi vì khoảng thời gian chạy nạn này nàng đã trở nên tự do thoải mái hơn, tường cao đã không nhốt được nàng nữa.
“Muốn ra ngoài chơi thì ngủ sớm chút đi, ngày mai còn có thể kịp đi chợ sáng.”
Tuy rằng Bạch Táp Táp cũng rất muốn ngủ nhưng không biết là bởi vì về đến nhà hay là ngày mai có thể ra ngoài chơi, tóm lại nàng cảm giác vui mừng đến nỗi không ngủ được.
“Trưởng tỷ, tóc tỷ hôm nay đẹp thật đấy, muội thích dáng vẻ tỷ như thế.”
Bạch Quân Quân dở khóc dở cười: “Vậy ta nhất định phải làm cho muội thất vọng rồi, ta không biết làm kiểu tóc đó.”