“Muội có thể làm giúp tỷ mà.” Bạch Táp Táp lộ ra vẻ mặt vui mừng.
“Muội?”
Để một đứa trẻ tám tuổi giúp làm tóc? Sao lại có cảm giác hơi không đáng tin vậy nhỉ? Đừng làm rụng hết tóc của nàng đấy.
“Yên tâm đi trưởng tỷ, muội rất lợi hại đấy.” Bạch Táp Táp tỏ vẻ nghiêm túc vỗ vỗ bả vai nàng.
Bạch Quân Quân còn có thể thế nào được nữa? Chỉ có thể dở khóc dở cười đồng ý.
Hai tỷ muội ở trong phòng trò chuyện câu được câu chăng, cho đến đêm khuya mới ngủ.
Bên kia, Bạch Linh Vũ năn nỉ Lý Văn Li ngủ với mấy người A Đao, hắn rất muốn chơi đùa vui vẻ mới mấy đứa trẻ khác.
Lý Văn Li như cười như không cong môi lên, dứt khoát đóng gói Bạch Linh Vũ đưa cho A Đao.
Còn bản thân mình hưởng thụ chiếc giường lớn.
“…” Bạch Linh Vũ “oa” một tiếng bật khóc.
A Đao chỉ có thể chấp nhận số phận hầu hạ tiểu tổ tông này, dỗ hắn chơi hai ván cờ bay, lúc này mới có thể khiến Bạch Linh Vũ ngừng khóc.
…
Bôn ba gần một tháng, rốt cuộc cũng có thể yên ổn rồi, giấc ngủ này mọi người đểu ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, mọi người còn đang chìm trong giấc mộng thì đã có người đến cửa thăm hỏi.
Mọi người mang theo đôi mắt ngái ngủ mơ màng đi ra ngoài, chỉ thấy một nhóm thợ đang bất an nhìn Bạch phủ.
Những người thợ này là do Vũ Văn Loan Phi phái tới sửa chữ phòng ốc cho bọn họ.
Bởi vì nhóm thợ này đột nhiên tới thăm hỏi nên kế hoạch làm tóc cho Bạch Quân Quân của Bạch Táp Táp phải hủy bỏ.
Bạch Quân Quân chỉ tùy ý búi một búi tóc tròn, khuôn mặt trái xoan cùng chiếc cổ thiên nga lộ ra một cách hoàn mỹ, thể hiện khí chất vô cùng xuất chúng.
Bạch Táp Táp cũng bắt chước búi một búi tóc nhỏ.
Bạch Quân Quân thấy buồn cười, tiện tay cài một chiếc trâm trong hai chiếc trâm ngày hôm qua lên đầu Bạch Táp Táp.
Các nàng sửa soạn xong xuôi thì lập tức ra ngoài, làm sao còn nghĩ đến chuyện trang điểm nữa chứ?
Lúc này mấy người thợ chỉ lo lắng không yên đi tới ngôi nhà ma quỷ, cũng không có tâm trạng thưởng thức mỹ nữ.
Dù sao “Chuyện ma Bạch phủ” tiếng tăm lừng lẫy.
Nếu ở tình huống không duyên không cớ, người bình thường hoàn toàn không dám đi về phía bên này.
Ai mà ngờ rằng một này kia lại nhận được mệnh lệnh sữa chữa ngôi nhà ma quỷ.
Nhóm thợ kêu khổ thấu trời nhưng bọn họ là những người thợ ở tầng lớp thấp nhất có quyền lợi gì mà lên tiếng chứ?
Hoàng mệnh đã hạ, mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn đến đấy.
Lúc này mọi người đều rát sợ hãi, ánh mắt đảo quanh tòa nhà lớn này, càng nhìn càng thở dài.
Đổ nát đến mức độ này, nếu muốn sửa chữa cho tốt thì không đến mười ngày nửa tháng không hoàn thành được.
Nhưng mà ở lại ngôi nhà ma quỷ này mười ngày nửa tháng… nghĩ đến lại khiến người ta sợ hãi không thôi.
Lý Văn Li nhìn ra sự lo lắng của mọi người, không khỏi buồn cười: “Các vị yên tâm, nơi này không phải là ngôi nhà ma quỷ gì, hơn nữa chúng ta cũng ở nơi này, cho dù có việc thì ma quỷ cũng sẽ tìm chúng ta đầu tiên, các ngươi không sao đâu.”
“…” Nhóm thợ nghe thấy lời an ủi gượng ép này, không biết nên nói điều gì.
Nhưng mà nỗi sợ hãi của mình lại bị những thiếu niên này nhìn thấu, bọn họ trở nên hơi ngượng ngùng.
Nhóm thợ ngượng ngùng nên cũng không nhiều lời nữa, xắn tay áo lên chuẩn bị làm việc.
Nhìn thấy dáng vẻ muốn làm sớm kết thúc sớm của tất cả mọi người, Bạch Quân Quân cũng không làm khó bọn họ nữa, dứt khoát đưa ra những yêu cầu của mình.
Nơi cần sửa chữa hàng đầu ở đây chỉ có hai nơi: Phòng bếp và cửa chính.
Về phần những nơi khác, có thể sửa cũng có thể không sửa.
Mọi người nghe xong thì trong lòng mừng rỡ, phòng bếp và cửa chính, vậy đơn giản rồi.
Nếu làm nhanh thì ba đến năm ngày là có thể hoàn thành.
Bọn họ lập tức chia quân thành hai đường đi thăm dò hiện trường.
Nhìn thấy mọi người không hề nói nhảm mà tranh thủ từng giây từng phút để làm việc, Bạch Quân Quân cũng cảm khái không thôi.
Chính bởi vì có một nhóm nhân dân khổ cực như vậy nên mới có nhiều kiến trúc quý báu và tinh túy như thế đấy.
…
Ngày hôm qua, chuyện Bạch Quân Quân mang theo một đống vật phẩm được Hoàng gia ban thưởng nối tiếp nhau vào Bạch phủ vốn đã khiến cho dân chúng Hoàng đô chú ý.