Những người khác nghe như vậy thì cảm thấy cũng có lý, do đó lập tức đi về phía trước.
Mà Bạch Quân Quân lại đột nhiên nhếch khóe môi: “Táp Táp, bắn đạn.”
Những người kia không rõ nàng đang nói cái gì, nghĩ thầm chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, không cần để ý là được.
Ai ngờ vừa nghĩ như vậy xong, trên người liền cảm thấy đau đớn.
Nữ nhân cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy trên người có thêm mấy chỗ chảy máu, nhìn kỹ lại phát hiện có đá găm trên miệng vết thương bị rách.
Đúng lúc mọi người đang sững sờ, hai mũi tên lại cắt ngang bầu trời bay đến, có thêm hai người trúng tên hét lên rồi ngã xuống đất.
Những nữ nhân đó quá mức sợ hãi, đồng loạt lui về phía sau nhưng đã quá muộn, tuy rằng lúc này mũi tên không còn bay tới nữa nhưng những viên đá vẫn bay về phía bọn họ tới tấp không ngừng.
Bọn họ cũng hiểu ra, những viên đá này hiển nhiên là do mấy đứa trẻ trốn ở chỗ tối ném đến.
Nhưng mà nếu là mấy viên đá bình thường thì bọn họ vốn không cần để ý đến nhưng mấy tên quỷ nhỏ này không biết lấy sức lực cực lớn như vậy từ đâu ra, phàm là những người bị bắn trúng đều da tróc thịt bong, máu tuôn ào ào, uy lực kia không biết còn mạnh hơn mũi tên bao nhiêu.
Liên tiếp bị thương, không chừng sau này còn có thể bị nhiễm trùng, mưng mủ.
Trong thoáng chốc những nữ nhân này không có cách nào với mấy người Bạch Quân Quân nên chỉ có thể lần lượt tháo chạy.
Bạch Táp Táp vốn trốn trong bụi cỏ nơm nơm lo sợ, không nghĩ rằng “đạn” của mình lại có thể giúp đỡ trưởng tỷ một việc lớn như vậy, ngay tức khắc cảm thấy được cổ vũ.
Bạch Linh Vũ thấy vậy cũng học theo thập nhất tỷ giơ ná lên dốc hết sức lực bắn đạn đá ra bên ngoài.
Tuy rằng độ chính xác của hắn không tồi nhưng sức lực không tốt, tuy nhiên vẫn có thể cáo mượn oai hùm dưới sự công kích từ đạn đá của thập nhất tỷ.
Tiểu Sơn vốn trốn trong vòng tay của Lưu thị run lẩy bẩy nhưng nhìn thấy Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ đều đang anh dũng kháng địch, hơn nữa cũng thật sự ép những người xấu đó phải lùi lại.
Trong lòng Tiểu Sơn cũng dấy lên một ngọn lửa nho nhỏ, nó cũng rời khỏi vòng tay của Lưu thị, cố gắng kéo ná ra đối phó với những kẻ địch ở bên ngoài cùng với tỷ đệ Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ.
Lưu thị không có ná cũng không có vũ khí tiện tay nhưng nhìn thấy ba đứa trẻ trước mặt đều đang tích cực chống lại kẻ địch, nàng ấy liền không ngừng tìm đá ở phía sau để cung cấp “đạn dược” cho bọn trẻ.
Tóm lại cuộc chiến của nhánh bên phía Bạch Quân Quân thuận lợi ngoài ý muốn.
Trái lại tình hình chiến đấu của nhóm phụ tử Khâu gia lại không thuận lợi như vậy.
Dù sao đối phương cũng là những kẻ liều mạng, trên tay mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều dính mạng người, cho nên hành động của bọn họ đương nhiên không giống với nhóm lão Khâu thúc, hơn nữa bọn họ còn nhiều hơn nhóm lão Khâu thúc một người.
Năm đánh bốn, trong đó năm người đều là kẻ liều mạng, nhóm lão Khâu thúc đã được định trước là sẽ chịu thiệt.
Chẳng bao lâu sau, lão Khâu thúc liền bị rơi vào tình thế xấu, hai nhi tử mười bảy mười tám tuổi là Khâu Nhị và Khâu Tam bị người chém thương, lão Khâu thúc nhìn thấy nhi tử bị thương thì trong lòng trở nên hỗn loạn, sau đó chân cũng bị chém thương.
Một mình lão đại khổ sở chống đỡ nhưng một người không thể chống lại hai người, sao hắn có thể là đối thủ của mấy người kia được.
“Nếu đầu hàng sớm hơn thì tội gì phải chịu khổ sở như vậy.”
Kẻ cầm đầu nở một nụ cười, vung đao về phía cổ của lão Khâu thúc.
“Phụ thân.” Khoảng cách của Khâu Nhị và Khâu Tam gần lão Khâu thúc nhất, bọn họ mặc kệ người đang vật lộn với mình, cả hai đều xông về phía lão Khâu thúc, lưng của bọn họ không hề đề phòng mà bại lộ trước mắt kẻ địch.
Hai người phụ trách đối phó với Khâu Nhị và Khâu Tam lập tức vung đao chém xuống, Khâu Nhị và Khâu Tam chỉ cảm thấy sau lưng đau nhức, trong thoáng chốc chân trở nên mềm nhũn rồi ngã xuống đất.
“Nhị đệ, tam đệ.” Khâu Đại bị hai kẻ kia cố ý kéo ra xa khỏi chiến trường, nhìn thấy nhị đệ và tam đệ ngã xuống đất, lại nhìn thấy phụ thân khó khăn lắm mới tránh thoát được cú đánh úp của tên thủ lĩnh kia, lúc này đang quay cuồng trên mặt đất, hắn cảm thấy căng thẳng, muốn quay lại cứu người nhưng bản thân hắn cũng đang khổ sở chống đỡ, thật sự không rảnh bận tâm.
Còn nghĩ đến không biết tình hình bên phía thê nhi bây giờ thế nào, lão đại gầm lên một tiếng.
“Ta liều mạng với các ngươi.”