Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 58 - Chương 58. Cảnh Tượng Náo Nhiệt

Chương 58. Cảnh tượng náo nhiệt Chương 58. Cảnh tượng náo nhiệt

Nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy ý cười của hắn, ngoài kinh hồn táng đảm ra mọi người không còn cảm tưởng nào khác nữa.

Lão Khâu thúc thầm nghĩ thật xui xẻo, hôm nay mới là ngày đầu tiên bọn họ đi về phía Bích Lạc thành, sao đã gặp phải nhóm thổ phỉ thứ hai rồi?

Cứ xét theo tốc độ này, chỉ sợ thật sự mỗi ngày đều phải đối phó với một làn sóng thổ phỉ.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng đều luyến tiếc nước tiên trong ống trúc nhưng nhìn thấy giá trị vũ lực của đối phương rõ ràng cao hơn mình, nhóm người lão Khâu thúc chỉ có thể thỏa hiệp, yên lặng đặt ống trúc xuống.

Nhưng đối phương cũng không hề hiểu được đạo lý đạt được mục đích rồi thì nên ngừng lại, chỉ cười nói: “Để cung tên và mũi tên của mấy người các ngươi lại.”

“!” Vẻ mặt của một nhà lão Khâu thúc thay đổi trong thoáng chốc.

Bọn họ không phải kẻ ngốc, sao có thể để cung tên và mũi tên lại được? Nếu thật sự để lại thì còn giữ được mạng mà rời đi sao?

Lão đại và lão nhị nhanh chóng giương cung lắp tên, bầu không khí giữa đôi bên trở nên giương cung bạt kiếm.

“À, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?”

“Các ngươi muốn đồ ăn, chúng ta cũng đã theo lời mà để lại rồi nhưng mà các ngươi lại không thấy đủ, nếu thật sự để vũ khí lại cho các ngươi thì sau này chúng ta lấy cái gì để phòng thân.”

Lão Khâu thúc hợp lý hợp tình vặn lại hắn.

Kẻ cầm đầu nhổ một ngụm nước bọt: “Muốn đi qua nơi này thì chỉ có thể nghe lời ta, đừng nói để lại vũ khí, bảo ngươi ngoan ngoãn để đứa trẻ lại ngươi cũng phải nghe, nếu không cứ chờ chết đi.”

Dứt lời, người nọ vung đao qua.

Cung tên vốn không thích hợp để cận chiến, những người đó lại xông đến như ong vỡ tổ, người Khâu gia không kịp bắn tên, chỉ có thể rút rìu ra liều mạng với bọn họ.

Lúc đó Bạch Quân Quân đã ra hiệu cho Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ đi theo mình.

Đôi bên vừa đánh nhau, nàng lập tức kéo Lưu thị và Tiểu Sơn chạy ngược trở lại.

Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ cũng mặc kệ tất cả theo sát trưởng tỷ chạy ngược trở lại.

Các nam nhân Khâu gia lập tức chặn con đường phía trước lại.

Nhìn thấy dê béo đã chia thành hai nhóm người, thổ phỉ bảo một huynh đệ mang theo mấy nữ nhân đuổi theo, còn lại năm người ở lại toàn tâm toàn ý đối phó với bốn người phụ tử Khâu gia.

Bốn người Khâu gia đều là người lão luyện trong rừng, tuy rằng không có kinh nghiệm công kích người khác nhưng nếu thật sự phải đánh giáp lá cà cũng không có gì sợ hãi.

Mà bên phía thổ phỉ rõ ràng vừa trở thành giặc cướp không lâu, tuy rằng có vũ khí tốt nhưng muốn nhanh chóng chế phục mấy thợ săn giỏi cũng không dễ dàng đến mức đó.

Trận chiến bên này đang diễn ra vô cùng kịch liệt, bên kia Bạch Quân Quân đã đưa theo đệ muội trốn vào trong một bụi cỏ cách đó hơn trăm mét. Sau khi đẩy cả mấy người vào trong một chỗ trống, nàng mới chạy ra bên ngoài.

Trước khi chạy ra còn không quên dặn Táp Táp.

“Muội lấy ná ra chuẩn bị sẵn sàng, nếu có người tới gần thì giết ngay không tha.”

“Được.” Bạch Táp Táp trịnh trọng gật đầu.

Không đợi nàng nghĩ ngợi nhiều thêm, Bạch Quân Quân đã che bụi cỏ lại.

Từ bên ngoài nhìn vào không ai có thể ngờ rằng trong bụi cỏ này lại che giấu ba đứa trẻ và một nữ nhân.

Mấy kẻ đuổi theo kia cũng không ngờ tới mới qua một thời gian ngắn mà nữ nhân kia và mấy đứa trẻ đã bỏ chạy không thấy tăm hơi, chỉ còn một thiếu nữ đứng bên bụi cỏ.

Nhưng không đợi bọn họ kêu gào, tiểu nha đầu kia lại đột nhiên nắm sợi dây leo bên cạnh, sau đó dùng chân đạp mạnh một cái, nàng tựa một cung tên rời khỏi dây cung, nhanh chóng nhảy lên trên cây.

Bạch Quân Quân thúc giục dị năng để cho sợi dây leo cuốn lấy mình, trong mắt người bên ngoài tựa như chính nàng tự buộc vào vậy.

Ở giữa không trung, Bạch Quân Quân lập tức giương cung lắp tên, mũi tên vun vút cắt qua không trung rồi rơi xuống phía dưới.

Nam nhân cầm đầu kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, máu dần dần lan ra từ trong ngực.

Mấy nữ nhân đến đây bắt người cùng nam nhân cầm đầu kia nhìn thấy tình trạng thê thảm đó thì không khỏi sửng sốt, bọn họ liếc mắt nhìn thiếu nữ đang treo trên không trung tựa như nhìn thấy ma quỷ, trong đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

Sau đó không biết ai nói một tiếng: “Nàng ta còn lại bốn mũi tên, chúng ta nhiều người như vậy sao phải sợ nàng ta, chờ nàng ta không còn mũi tên nữa thì chẳng phải mặc người xâu xé sao?”

Bình Luận (0)
Comment