Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 57 - Chương 57. Cướp Bóc

Chương 57. Cướp bóc Chương 57. Cướp bóc

Mọi người đương nhiên nghe theo Bạch Quân Quân.

Nghĩ rằng có đến gần hai canh giờ nghỉ ngơi, bọn họ không chút do dự di chuyển đến bên cạnh cái cây nhỏ ra nước tiên để xây dựng cơ sở tạm thời.

Từ vị trí này có thể nhìn thấy được ba người đã bị Bạch Quân Quân bắn chết.

Nhưng mà bây giờ bọn họ đều không hề quan tâm đến ba người kia, tất cả đều bận rộn làm ống trúc đựng nước.

Tuy rằng Bạch Quân Quân rất muốn nói cho bọn họ rằng không cần thiết phải làm vậy nhưng nếu ngăn cản thì lại không biết nói thế nào. Dù sao cũng không thể nói nàng có dị năng, sau này không cần lo lắng về vấn đề nguồn nước nữa chứ?

Đoán chừng sau khi nàng nói ra, một nhà lão Khâu thúc đều sẽ hôn mê bất tỉnh.

Cho nên Bạch Quân Quân chỉ có thể lựa chọn im lặng.

Vừa rồi Tiểu Sơn khóc lóc một trận, sau khi ăn uống no đủ lại cảm thấy mệt mỏi, do đó Lưu thị liền ôm nó ngủ.

Loại chuyện như canh gác tuần tra không đến lượt nữ nhân và trẻ em làm, buổi sáng lão đại không ngủ, lão nhị và lão tam lại vừa mới bị kinh hãi nên lão Khâu thúc tự giác đứng ra gánh vác việc này.

Mấy nhi tử hiếu thuận đương nhiên không chịu nhưng không thể lay chuyển được tấm lòng ngay thẳng và thật tình của phụ thân nên chỉ có thể chấp nhận trong sự cảm động.

Toàn bộ quá trình này Bạch Quân Quân đều không tham dự, không dễ dàng gì mới tranh thủ được một chút thời gian, nàng không thể lãng phí dù chỉ một giây.

Ngủ, nâng cao dị năng, tăng cường giá trị vũ lực mới là chuyện lớn.

Thời gian nghỉ ngơi gần hai canh giờ cũng khá dài, thậm chí đến lúc sau lão Khâu thúc còn mơ màng ngủ gật, may mắn tình hình chung quanh vẫn bình thường, không người quấy rầy.

Ngoài ba lưu dân đã đền tội ngay tại chỗ kia, dường như cả khu vực này không còn bất kỳ ai làm phiền.

Mọi người đều ngủ rất sảng khoái.

Cũng không biết là do nghỉ ngơi đầy đủ hay là công lao của canh nấm, lúc mọi người tỉnh lại chỉ cảm thấy linh đài sáng trong hơn khá nhiều, toàn thân lộ ra vẻ hăng hái, khỏe mạnh.

Mà việc đầu tiên Bạch Quân Quân làm sau khi tỉnh dậy là xem xét thức hải, nàng phát hiện mầm nhỏ đã dài ra một centimét, bây giờ đã có thể nhìn ra được rễ cây nho nhỏ của nó.

Không thể ngờ được mới ngủ một lát mà đã có công hiệu như thế này.

Bạch Quân Quân kinh ngạc không thôi nhưng sau đó nàng nhanh chóng loại bỏ giả thuyết về giấc ngủ, theo lý thuyết mà nói thì không chỉ có công lao của giấc ngủ mà còn có liên quan mật thiết đến loại nước tinh chế vừa mới uống.

Lúc đang say ngủ nàng mơ hồ cảm thấy bụng mình ấm áp, dường như loại nước này hóa thành năng lực, toàn bộ đều đổ về khí hải của nàng.

Bạch Quân Quân bắt đầu cân nhắc về sự tất yếu của việc bổ sung thực phẩm bên cạnh việc rèn luyện tinh thần.

Xấp xỉ hai canh giờ cũng làm cho nước trong ống trúc gần đầy, lúc này mọi người mới vô cùng vui mừng thu thập ống trúc, ngoài trẻ em ra, mỗi người trưởng thành của Khâu gia đều đeo một ống trên người.

Lúc chuẩn bị xuất phát, Bạch Quân Quân không quên nhắc nhở: “Quãng đường phía trước chúng ta nhất định phải giữ vững tinh thần, chỉ sợ sau này mỗi ngày đều sẽ gặp phải tình huống giống như hôm nay, cho dù thế nào thì xin tất cả mọi người cũng đừng hoảng sợ, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”

Mọi người gật đầu như gà mổ thóc, cứ như vậy tất cả lại tiếp tục lên đường.

Nhưng mà họ không bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp phải một cuộc tấn công bất ngờ khác trước khi màn đêm buông xuống.

Lần này có mười mấy người đến gây phiền toái, trong đó có sáu nam nhân và bảy nữ nhân.

Trong tay tất cả những nữ nhân này đều cầm xiên gỗ, còn các nam nhân lại cầm đại đao, nhìn kỹ thì những đại đao này còn là vũ trí trên chiến trường, cũng không biết lấy từ đâu ra.

Những người này nhìn thấy một nhà lão Khâu thúc, bốn nam một nữ cộng thêm bốn đứa trẻ choai choai.

Xét về nhân số, bọn họ có thắng lợi mang tính áp đảo.

Lại tiếp tục xem xét đến trang bị, một nhà lão Khâu thúc chỉ có cung tên và mũi tên rách nát tự chế mà dù sao bọn họ cũng có sáu cây đại đao.

Cho nên những người chặn đường lại càng không hề sợ hãi.

“Giao đồ ăn ra đây.” Nam nhân cầm đầu cười tủm tỉm nhìn mọi người, đôi mắt hắn cong cong tựa vầng trăng lưỡi liềm, nhưng đôi mắt tựa vầng trăng lưỡi liềm này lại không hề có chút ý tốt nào.

Bình Luận (0)
Comment