“Lão gia nhà ta là Lễ Bộ Thượng Thư đương triều, đa tạ các vị thiếu niên đây đã ra tay tương trợ.” Thê tử của vị đại thúc kia mở miệng trả lời thay chồng mình.
Bạch Quân Quân khẽ nhướng mày, Lễ Bộ Thượng Thư?
Nàng biết người này.
Năm đó thậm chí cả nghi thức tế điện của Quỳnh Lâm Yến cũng là do Lễ Bộ lo liệu.
Phu nhân Lễ Bộ Thượng Thư cũng là một người rất có tiếng tăm trong các mệnh phụ phu nhân đương triều, bởi vì bà ta nắm trong tay rất nhiều thông tin, cũng coi như nguồn thông tin chính của hoàng đô.
Nhưng vì mối quan hệ như vậy, mẫu thân của Bạch Quân Quân cũng không thích phu nhân Lễ Bộ Thượng Thư, ngày thường cũng hiếm khi chạm mặt.
Phu nhân Lễ Bộ Thượng Thư nói dứt lời bèn quét mắt đánh giá Bạch Quân Quân một lượt, mới nhìn được một lát đã tỏ vẻ kinh ngạc: “Cô… Cô…”
Bà ta cảm thấy trông Bạch Quân Quân rất quen, dù sao thì với tưởng mạo này, với gương mặt này, ở hoàng đô có được mất người cơ chứ? Cho dù nàng có hóa thành tro bà ta vẫn nhận ra.
Phu nhân Lễ Bộ Thượng Thư bất giác thốt lên tên của Bạch Quân Quân, nhưng ngay sau đó lại ngây cả người.
Bạch Quân Quân… Không phải đã chết rồi sao?
Bà ta cúi đầu xuống nhìn chân của Bạch Quân Quân chân, có bóng in trên mặt đất.
Lúc này phu nhân Lễ Bộ Thượng Thư mới thở phào một hơi.
Bà ta lại ngẩng đầy nhìn Bạch Quân Quân, lúc này mới phát hiện ra tuy cô nương này có vẻ ngoài rất giống Bạch Quân Quân, nhưng vẫn có điểm khác biệt rõ ràng.
Xem xét kỹ điểm khác biệt trên người nàng so với trước kia, đó chính là khí chất và ánh mắt, khí chất của nàng hào sảng hơn, ánh mắt của nàng cũng sắc bén hơn.
So với đệ nhất quý nữ vô cùng ngạo mạn kia, cô nương trước mắt lại có vẻ cực kỳ vô tư thoải mái.
“Ngươi là…”
Phu nhân Lễ Bộ Thượng Thư còn đang muốn xác nhận thân phận của Bạch Quân Quân, Lễ Bộ Thượng Thư đã hoàn hồn sau chuyện đáng sợ vừa rồi.
Thấy thê tử mình lại bắt đầu chứng nào tật ấy, hỏi đến cùng thân phận của một người không thân không thích, Lễ Bộ Thượng Thư đặt tay lên ngực mình, thở dài bảo: “Đây là lúc để hỏi về xuất thân của người ta hay sao? Sao không bàn xem nên xử trí đáp rắn lục kia thế nào đi? Nếu rắn lục không đụng được vào tro cốt của phụ thân ta, chẳng nhẽ chúng ta không nhặt được nữa hay sao? Phải rồi, khi nãy là ai bị cắn? Các ngươi mau qua đó xem tình hình thế nào đi!”
Lễ Bộ Thượng Thư sai bảo tôi tớ trong nhà mình, nhưng đám tôi tớ tháp tùng ông ta lại chẳng có lấy một người lên tiếng.
Bạch Quân Quân cũng hiểu rõ ngọn nguồn sau khi nghe được câu nói ngắn ngủn này.
Ở Bạch Câu quốc, mỗi nơi đều có tập tục mai táng người chết khác nhau, ở hoàng đô này, sau khi người ta ra đi, gia nhân sẽ hạ táng tước, sau ba năm, bọn họ sẽ đào xương cốt của người đó lên để cất vào hũ.
Bởi vì sau khi xác người phân hủy, phần xương cốt vẫn còn vẹn nguyên như cũ, nếu không đổi nơi khác để hạ táng, xương cốt sẽ biến thành màu đen hư thối, sẽ gây ảnh hưởng xấu đến người đời sau.
Có lẽ Lễ Bộ Thượng Thư tới đây hẳn là để nhặt xương cho cha mình, vậy mà vừa mới mở quan tài, bên trong lại xuất hiện một ổ rắn lục.
Mọi người bị tấn công đột ngột không kịp trở tay, bị rắn lục dọa cho chạy toán loạn khắp nơi, sau đó gặp phải đám người Bạch Quân Quân.
“Các ngươi ai có thể giải quyết chuyện này, ta sẽ thưởng một trăm lượng bạc!” Lễ Bộ Thượng Thư nghiến răng.
Cái giá một trăm lượng vừa xuất hiện, không ít người bắt đầu nổi lòng tham, nhưng ngặt nỗi đám rắn lục kia vô cùng nguy hiểm, thật sự quá mức đáng sợ, bọn họ vẫn cứ lặng thinh.
“Để ta tới đó xem.”
Khi mọi người đang do dự vô cùng, một giọng nói trong trẻo của nữ nhân vang lên.
“Ngươi?” Lúc này Lễ Bộ Thượng Thư mới nhìn thẳng về phía thiếu nữ trước mắt.
Nha đầu này đang nói cái gì thế? Để nàng tới đó xem sao?
Lễ Bộ Thượng Thư bỗng lắc đầu nguầy nguậy: “Không được, còn ra thể thống gì. Một tiểu cô nương như vô, ngộ nhỡ để bị rắn cắn thì ai gánh tội đây?”
“Ta tự lo là được.” Bạch Quân Quân nhếch miệng cười: “Chỉ cần ông chấp nhận trả số tiền như đã hứa hẹn, đừng nói tới một đám rắn lục bé tí teo này, cho dù là trăn xanh ta cũng chẳng nề hà.”
Nói đến trăn xanh, A Đao từng “may mắn” gặp được trăn xanh, cơ thể cũng bất giác run lên, thật là đáng sợ!