Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 590 - Chương 590. Rắn Lục Cắn Người

Chương 590. Rắn lục cắn người Chương 590. Rắn lục cắn người

Nhìn thấy A Đao kích động hành đại lễ, Bạch Quân Quân cũng bất giác nhìn về phía nấm mồ kia.

Thấy rõ cái tên trên ấy, nàng vội huých chân Lý Văn Li một cái, Lý Văn Li thấy thế cũng quỳ xuống bên cạnh A Đao.

Bạch Quân Quân làm tấm gương tốt, đưa đệ đệ và muội muội của mình tới quỳ trước bia mộ của gia chủ Bạch Dương thị.

Đám người Tiểu Thiền biết hôm nay là tới viếng mồ mả, nhìn thấy mọi người quỳ xuống cũng tinh tế cầm đèn cầy đặt trước mộ phần, sau đó đồng loạt quỳ xuống.

“Cha, con gái bất hiếu, bây giờ mới quay lại thăm người, những ngọn đèn nguyên bảo này, người hãy mang đi nhiều một chút, trên đường nhìn thấy mẹ và các di nương, nhớ phải chăm sóc bọn họ cho thật tốt.”

Bạch Quân Quân nói xong bèn dâng hương, đốt tiền giấy, động tác liền mạch lưu loát.

Theo lẽ thường, khi quý tộc tế bái thì nghi lễ không chỉ đơn giản như vậy, nhưng Bạch Quân Quân cảm thấy có tâm ý có tốt rồi, lễ nghi phiền phức bỏ được chỗ nào hay chỗ ấy.

Hơn nữa, nói thật lòng, đối với cha của nguyên chủ, hai người bọn họ cũng không có cảm tính thực thụ.

Người đang thành kính nhất nơi này, có lẽ phải nhắc tên A Đao và Bạch Táp Táp.

Có hai người này dẫn đầu, nhóm người đi tảo mộ cũng bị cuốn theo mạch cảm xúc của bọn họ.

Mọi người nhìn vật nhớ người, trông thấy những phần mộ này thì không kìm lòng nổi mà nhớ tới người thân của mình, hai mắt đều ửng đỏ.

Bọn họ quỳ một lúc lâu, tới tận khi đèn nguyên bảo sắp cháy cạn. Lúc này Bạch Quân Quân và Lý Văn Li mới mượn cớ nói muốn tới đình viện hóng gió nghỉ ngơi một lát.

Nhưng vừa đứng dậy, bọn họ đã nghe thấy tiếng thét chói tai phát ra từ chỗ đồng hoa.

“A a a! Rắn… Rắn kìa!”

“Trời ơi, ở đây có một con rắn lục!”

“Cẩn thận, chạy mau!”

Cảm giác đau buồn của mọi người bị tiếng hét này cắt ngang.

Chẳng bao lâu sau, có một đoàn người đột ngột chạy tới, những người đó có già có trẻ, dưới sự bảo vệ của gia đinh, bọn họ dìu nhau chạy thục mạng.

Có điều bọn họ vừa nhìn thấy một điều vô cùng đáng sợ, thế cho nên hai chân đã mềm nhũn cả, chẳng bao lâu sau đã lảo đảo kéo nhau cùng ngã.

Chỉ trong chớp mắt, hắn trông thấy dưới chân bọn họ xuất hiện mấy cái bóng xanh, có vẻ tất cả đều là rắn lục to bằng cánh tay, có vài con lẩn vào bụi cỏ, có vài con lại nhào lên cắn người sống

Khuôn mặt người bị rắn cắn lập tức chuyển thành màu đen, rồi gục ra đất bất tỉnh nhân sự.

Người muốn quay lại cứu cánh trông thấy vậy cũng hoảng hồn lui ra xa, trong lúc nguy cấp, bọn chỉ có thể cố gắng giữ được mạng mình trước rồi mới dám nghĩ tới người khác.

Đám người hoảng loạn kia đều trông thấy Tùng Phong Các có người, vậy nên cũng chẳng quan tâm nơi này có những ai, dù sao có người tức là có hy vọng được cứu sống, cho nên không hẹn mà cùng chạy về hướng này.

Thấy đám rắn vẫn còn đuổi theo phía sau, Bạch Quân Quân giơ nỏ lên, lạch cạch vài tiếng, mũi tên ngắn lao ra như gió, ghim chặt đám rắn lục đang ngoe nguẩy kia trên mặt đất.

Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ cũng bất giác lôi ná dắt bên hông ra, sẵn sàng hỗ trợ trưởng tỷ bất cứ lúc nào.

Được bọn họ yểm hộ, những người kia tất tả chạy về phía Tùng Phong Các.

Lúc này Bạch Quân Quân mới trông rõ, trong đám người này có một vị đại thúc, đây hẳn là gia chủ đứng đầu của bọn họ, có điều vị đại thúc này lại gầy gò ốm yếu, vừa nhìn đã biết văn nhân mặc khách.

Ở bên người đại thúc còn có vị phu nhân trắng trẻo mập mạp, đây hẳn là thê tử của đại thúc nọ. Đi phía sau bọn họ là một tên béo có vẻ lớn hơn Lý Văn Li vài tuổi.

Ngoại trừ ba người này ăn vận sang trọng, khoác áo choàng gấm, mười mấy người còn lại đều mặc áo quần ngắn bằng vải đay, trang phục như gia đinh của một nhà nào đó.

Lý Văn Li khom lưng nói với đoàn người kia: “Xin hỏi tiên sinh, khi trước đã xảy ra chuyện gì?”

“Hả?” Đại thúc gầy yếu kia vẫn còn kinh hồn táng đảm, ông ta đưa mắt nhìn Lý Văn Li, bây giờ mới nhận ra mình đã tìm tới một đám thiếu niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, thậm chí ở bên cạnh bọn họ còn có hai bé gái.

Đại thúc gầy gò cảm thấy khá kinh ngạc, cứ trân trân nhìn bọn họ, nói không nên lời.

Bình Luận (0)
Comment